[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259: Mưu Đồ (2)

Chương 259: Mưu đồ (2) Chương 259: Mưu đồ (2)Chương 259: Mưu đồ (2)

"Không cần." Tô Mai lắc đầu: "Em cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt. Hơn nữa, sau năm 66, trong nước sẽ dấy lên một phong trào lớn, nhiều học giả, du học sinh bị ảnh hưởng, nếu không phải bị cản trở công tác, thì là bị điều xuống nông thôn tham gia cải tạo lao động. Rất nhiều thanh niên trí thức cũng bị huy động đến nông thôn làm nông."

Triệu Khác: ”..."

"Còn gì nữa?" Triệu đè ấn đường: "Em nói tiếp đi."

"Từ năm 66 đến năm 76, hủy kỳ thi đại học, các trường đại học ngừng làm việc, rất nhiều giáo viên bị điều xuống nông thôn làm lao động tay chân."

Hô hấp của Triệu Khác cứng lại, là một người nhận được nền giáo dục đại học, anh hiểu rất rõ ý nghĩa của việc hủy bỏ kỳ thi đại học là gì?

Nghĩa là trong mười năm dài, các lĩnh vực đều không có nhân tài mới được đưa vào.

"Tuy nhiên, từ năm 70 đến năm 76, một bộ phận nhỏ hệ đại học chính quy khôi phục tuyển sinh, họ được tiến cử bởi các đơn vị, công xã, nên được gọi là sinh viên Công Nông Binh." Tô Mai nói: "Nhưng chênh lệch về trình độ văn hóa khi nhập học rất lớn, phân biệt có học sinh trung học, học sinh trung học cơ sở và học sinh tốt nghiệp tiểu học."

Lông mày Triệu Khác nhíu lại càng chặt, học sinh tốt nghiệp tiểu học học đại học, xác định không phải trò đùa à?

"Triệu Khác, không phải anh hai của anh đang ở Quân Công Đại à, đưa bản vẽ cho anh ấy được không?"

"Anh ấy ở hệ hải quân, không sát với cái này."

"Vậy làm sao bây giờ?" Tô Mai nói: "Em còn định dùng bản vẽ này để đẩy ba và anh của anh đi lên một bước, tranh thủ chút quyền lên tiếng, đến năm 66 còn giúp em bảo vệ mấy người chú Lưu đó?"

"Ý kiến không tệ!" Triệu Khác nói: "Vậy em cứ vẽ trước đi, mấy ngày này anh sẽ nghĩ lại xem nên giao cho ai, giao như thế nào."

"Ừm”" Tô Mai thu bản vẽ lại: "Vậy anh mau đi tắm đi, rồi còn về ngủ một lát."

Buổi sáng phải dẫn đội vào núi, phải giữ vững tinh thần.

Triệu Khác gật đầu, cầm quần áo vào phòng tắm, tắm nước lạnh xong thì ra ngoài sân hoạt động một chút, trên người không còn lạnh nữa mới vào phòng nằm xuống bên cạnh Tô Mai, ngủ nửa giờ.

Anh ba Tô và Mạnh Tử Hành mỗi người cầm một khối thịt chân sau và mấy miếng xương sườn trở về.

Xương sườn không ăn, bị mẹ Tô ướp muối treo trong kho, thịt chân sau băm thành nhân, trộn chung với nấm cắt nhỏ, tể thái, hành, gừng và dầu muối, buổi trưa gói mấy chậu sủi cảo lớn.

Tới đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Mai ăn sủi cảo, chấm với giấm là ngon miễn bàn.

Hơn mười hai giờ trưa, một nhóm quân tẩu và bọn trẻ đến, hơn bốn giờ chiều lại đến thêm một nhóm nữa.

Phút chốc, cả khu nhà trở nên náo nhiệt như ăn tết, khắp nơi đều là đám trẻ con chạy nhảy và đám quân tẩu tụm năm tụm ba lại nói chuyện.

Trong phòng học nhỏ, Tiểu Hắc Đản ngồi không yên, cơ thể xoay tới xoay lui hệt như một con sâu lông, bà Vương lại nhìn Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh, tuy hai đứa trẻ này vẫn đang nghe, nhưng rõ ràng hơi mất tập trung.

"Được rồi, tan học, đi ra ngoài chơi đi."

"Yeahl" Tiểu Hắc Đản hoan hô một tiếng, bỏ lại sách vở rồi nhảy ra ngoài nói: "Ra ngoài chơi!" "Niệm Doanh." Triệu Cẩn vội nói: "Em mau đuổi theo em ấy đi, đừng để nó chạy về phía khe suối."

"Vâng." Lâm Niệm Doanh buông sách vở xuống, chào hỏi bà Vương và Trương Ninh bên ngoài, vội vàng đuổi theo.

Tô Mai giúp đỡ ở nhà bếp tới trưa, buổi chiều không cần Đại Bàn gọi, có bảy tám vị quân tẩu chủ động vào phòng bếp, giúp nhặt rau, rửa rau, nấu rượu, để cho các chiến sĩ có thời gian vào núi đào măng, hái nấm.

Tô Mai từ phòng ấp trứng đi ra, thấy mọi người đang chen chúc ồn ào trong nhà ăn, bỗng thấy hơi không quen, bèn nói một tiếng với tiểu chiến sĩ đốt giường lò, rồi ra khỏi căng tin về nhà.

Từ xa đã thấy Tiểu Hắc Đản đang đứng bằng một chân, tay đặt trên lông mày, chỉ một ngón tay vào cậu bé đối diện nói: "Hây! Yêu quái to gan từ đâu tới, ăn một gậy của Tôn Ngộ Không ta đi!"

Nói xong, kéo nhánh cỏ bên khe suối định đánh người ta.

"Tiểu Hắc Đản!" Tô Mai vội đi nhanh vài bước, quát: "Con làm gì vậy? Người ta vừa mới tới, sao con lại bắt nạt bạn?"

"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản ném nhánh cỏ trong tay xuống, chạy tới ôm lấy chân Tô Mai nói: "Mẹ tan làm rồi ạ?"

Ừm"" Tô Mai sờ đầu cậu bé: "Chuyện gì thế này?"

"Bọn con đang chơi đùa đó." Nói xong, Tiểu Hắc Đản quay đầu lại chớp mắt với cậu bé kia, Lâm Niệm Doanh và hai đứa trẻ khác: "Không tin thì mẹ hỏi bọn họ đi."

Lâm Niệm Doanh nhịn cười gật đầu.

Hai đứa trẻ khác vừa cười vừa đẩy nhau, nhanh như chớp đã kéo cậu bé kia bỏ chạy.

Tô Mai thấy có vấn đề, kéo lỗ tai cậu bé: "Còn không chịu nói thật à?"
Bình Luận (0)
Comment