Chương 258: Mưu đồ (1)
Chương 258: Mưu đồ (1)Chương 258: Mưu đồ (1)
Từng tin tức quay cuồng trong đầu Triệu Khác, quấy nhiễu khiến anh nửa đêm ngủ không ngon.
Bởi vì anh phát hiện, dù biết trước một bước những chuyện xảy ra trong gần ba năm, nhưng anh vẫn không có năng lực ngăn cản một số chuyện, ví dụ như hạn hán, ví dụ như cắt đứt quan hệ với Liên Xô.
Sợ làm ồn đến Tô Mai và hai con trai đằng sau, anh đứng dậy mặc quần áo rồi đi thẳng về phía sau núi.
Trời tờ mờ sáng, anh ba Tô mở cửa đi tới khe suối để lấy cái gùi bắt cá mà hôm qua để vào, kết quả vừa mở cửa, đã thấy anh vác một con heo rừng, cả người nhếch nhác vòng qua từ rừng tre phía sau nhà.
"Cậu!" Anh ba Tô run rẩy nói: "Cậu không sao chứ?"
Máu trên người là của con heo rừng hay là của cậu ấy vậy?
Triệu Khác dừng lại trước mặt anh ấy, lắc đầu: "Không sao."
Anh ba Tô vội vàng đỡ lấy heo rừng trên vai anh.
"Giết ở nhà sao?"
"Mang đến nhà ăn nông khẩn." Triệu Khác nói: "Giao cho sĩ quan hậu cần xử lý."
Anh ba Tô xem xét trọng lượng của con heo, chắc cũng phải một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi cân: "Vậy tôi đi lấy dây thừng, trói lại rồi cùng cậu khiêng qua đó."
Triệu Khác gật đầu, dựa vào tường viện của nhà họ Vương, lấy hộp thuốc ra, rút một điếu rồi châm lửa, xuất thần nhìn rặng mây đỏ phía chân trời.
Tô Mai cũng không ngủ ngon, sau khi Triệu Khác đi, cô cũng lặng lẽ rời giường, cầm giấy vẽ mà ông Lưu đưa, gọt bút chì, vẽ ra cơ cấu của máy bắn tâm thấp, còn trang bị động lực, hệ thống kiểm soát bay, hệ thống các loại thiết bị điện thì không vẽ.
Nghe thấy tiếng động trước cửa, cô cuộn bản vẽ lại rồi khóa vào rương, khoác áo đi ra, thấy anh ba Tô đang cầm dây thừng, đòn gánh từ nhà kho đi ra.
"Anh ba, anh đây là?"
"Em cũng không ngủ sao?" Lúc anh ba Tô vừa dậy, thấy đèn mái hiên phía đông sáng lên, nhưng lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, tưởng hai người đi tiểu đêm.
"Vừa mới dậy." Tô Mai thuận miệng trả lời, ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, tinh thân lực đảo qua bên ngoài, hoảng sợ, Triệu Khác lên núi.
Triệu Khác có cảm giác bị nhìn chằm chằm trong chớp mắt, lông tơ trên người dựng hết lên.
Tô Mai vội vàng thu lại tinh thần lực, chạy ra ngoài cửa trước anh ba Tô một bước, kéo ống tay áo rồi kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt: "Không bị thương chứ?”
"Không có." Triệu Khác dụi điếu thuốc, lấy tay chà lên quần áo, lau vết bẩn phía trên đi, khép quần áo lại cho cô: "Vừa nãy là em à?"
"Ừm"" Tô Mai gật đầu, thấp giọng nói: "Tinh thần lực, hiện tại rất yếu, chỉ có thể xem trong phạm vi ba trăm mét."
"Không tồi." Triệu Khác vuốt tóc rơi trên gò má cô: "Về ngủ thêm một lát đi, anh và anh ba mang heo đến nhà ăn."
Dứt lời, nhận lấy dây thừng anh ba Tô mang đến, hai người bắt đầu trói chặt lại.
"Tặng không à?" Tô Mai ở bên cạnh hỏi.
Triệu Khác cười nói: "Chúng ta có thể có nhiều thịt hơn."
Vào núi một chuyến, anh đã suy nghĩ cẩn thận, anh không có khả năng ngăn cản hạn hán, cũng không thể ngăn cản việc cắt đứt quan hệ với Liên Xô, nhưng việc thành lập nhà ăn công cộng, báo cáo sai về sản lượng lương thực, thì nhờ ba tìm người để mua chuộc báo lên phía trên, còn kết quả thế nào, chỉ đành mặc theo số phận.
Tô Mai: "Vậy lấy nhiêu xương sườn." Thịt heo rừng không tơi, nếu chỉ đơn thuần ăn thịt thì chi bằng lấy chút xương gặm.
"Được.' Triệu Khác đáp lại, cùng anh ba Tô khiêng heo đi vê phía đường đi xuống: "Mau về ngủ tiếp một lát đi."
Mạnh Tử Hành nghe thấy tiếng nên thức dậy, thấy hai người đang khiêng heo thì nói to: "Người tốt! Triệu Khác, để chào đón quân tẩu và bọn trẻ tới, cậu cũng ra sức thật đấy!"
Triệu Khác vẫy tay với anh ta: "Đến giúp một chút."
"Muốn tôi giúp mang tới nhà ăn à?" Trong lúc hỏi han, Mạnh Tử Hành đi tới trước mặt hai người.
"Ừ" Triệu Khác đưa đòn gánh cho anh ta: "Tôi về ngủ một lát, làm phiền anh."
"Anh ba.' Triệu Khác đi được vài bước, lại quay đầu dặn dò: "Nếu sĩ quan hậu cần không có ở đấy, thì anh nói với Đại Bàn, nhà mình lấy mấy khối thịt chân sau, với lại vài cân xương sườn.
"Được."
Triệu Khác vào nhà lấy quần áo tắm rửa, Tô Mai vừa cởi giày lên giường: "Đến đây, cho anh xem thứ này."
Nói xong, Tô Mai mở rương ra, cầm bản vẽ đưa cho anh: "Đây là bản vẽ cơ cấu của máy bay bắn tâm thấp, còn được trang bị động lực, hệ thống kiểm soát bay."
Khi học đại học, Triệu Khác từng học môn cơ giới một thời gian, vừa nhìn bản vẽ là đã biết trình độ của Tô Mai vê máy bay không người lái không hề thấp. Bản vẽ cơ cấu này giống hệt như được in lên, mỗi số liệu kích thước đều được ghi rất rõ ràng, không khó để lắp ráp theo. Cầm ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường, Triệu Khác hơi do dự: "Tiểu Mai, em có muốn học lại đại học vài năm không, hoặc là ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu một chút, cho bên ngoài một lời giải thích, sau đó nghiên cứu chuyên sâu về phương diện này?”