[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257: Phải Tám Năm Nữa (3)

Chương 257: Phải tám năm nữa (3) Chương 257: Phải tám năm nữa (3)Chương 257: Phải tám năm nữa (3)

Tô Mai: "Ngày mai tôi đến nhà ga đón người, chị có đi không?"

"Ừ”" Thái Giai Vi: "Tôi phải qua hỗ trợ tổ chức một chút."

"Chúng ta cũng nên bận bịu tiếp thôi." Tô Mai nói: "Phải chuẩn bị thức ăn cho mọi người nữa."

Hai người lại nói thêm hai câu, Tô Mai cầm bát không, xách gà rừng về nhà.

Triệu Khác và anh ba cũng vừa trở về.

Tô Mai tính toán thời gian một chút, đi được một giờ đồng hồ: "Không phải hai người mang cỏ xanh đi là xong rồi à, sao lại đi lâu thế?"

Triệu Khác nói: "Trên đường gặp được các chiến sĩ đang đưa đồ đạc lên núi, nên giúp đỡ một tay."

"À." Tô Mai để chén xuống, đưa gà rừng cho mẹ Tô: "Mẹ, chị Thái cho, ngày mai hầm với khoai tây ăn đi?"

Mẹ Tô nhận gà rừng, hơi băn khoăn nói: 'Buổi trưa vừa mới nhận một chén thịt thỏ của người ta, bây giờ lại nhận một con gà, không tốt lắm nhỉ?"

"Không sao." Tô Mai đưa nhạc phổ cho Lâm Niệm Doanh đang tới lấy đũa, rửa tay nói: "Hôm nào con ra khe suối mò chút cá, tặng cho nhà bên đó một ít."

"Không cần hôm khác." Anh ba xoa tay, bưng một chén cơm lên, nói: "Đợi lát nữa anh dùng tre làm một cái gùi bắt cá, để trong khe suối một lát, nhất định ngày mai sẽ có cá."

"Anh tưởng gùi bắt cá dễ bện lắm à." Ba Tô đả kích anh ấy nói: "Dựa vào tay nghề kia của anh, không tốn một hai ngày thì đừng hòng bện thành công."

Anh ba mỉm cười, không tranh cãi, chỉ tăng tốc độ ăn cơm.

Rửa mặt xong thì vẫn còn sớm, cả nhà cũng không vội đi ngủ, đều tách ra làm việc của mình.

Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh dạy Tiểu Hắc Đản học khuông nhạc. Ba Tô bảo Triệu Khác đến nhà họ Vương mượn cái cào làm giày rơm, buổi chiều đập rơm rạ, vặn dây rạ thành giày rơm.

Anh ba tìm Tô Mai lấy đồ còn dư để bện gùi bắt cá bằng tre.

Triệu Khác sửa lại chiếc radio được mang về từ viện có người dọn đi.

Tô Mai ôm Tiểu Du Nhi dựa vào bàn ăn vẽ tranh, cô định vẽ hai bức màu nước xinh xắn đơn giản rồi thử gửi tới tạp chí ảnh.

Mẹ Tô tìm áo bông của mấy đứa trẻ, mở ra, chuẩn bị giặt sạch vào ngày mai, nhân lúc còn ở lại thì giúp làm vài chuyện ít ỏi.

"Tiểu Mai." Mẹ Tô mở áo bông ra, lấy tay đo một chút: "Chênh lệch chiều cao của mấy đứa trẻ hơi lớn, mẹ thấy đừng nên để đứa nào mặc đồ cũ, cứ cắt vải làm mới đi."

"Vâng."

"Vậy thì phải mua bông." Mẹ Tô thấy không ít vải trong tủ quần áo của Tô Mai, nhưng lại không có một lạng bông nào.

"Để con xem ngày mai có ai sang thôn lân cận mua đồ không." Tô Mai nói: "Nhờ người ta mang về hộ."

Bên ngoài rương gỗ của radio hỏng rất nặng, nhưng mở ra tu sửa một chút là có thể nghe được.

Triệu Khác lắp pin, nhấn công tắc, bài hát "Tổ quốc của tôi" từ bên trong truyền ra, cả nhà thấy hiếm lạ mà vây lại, thử tìm tòi chút một.

Ban đêm, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi đã ngủ say, Triệu Khác ôm hai đứa trẻ lên giường.

"Haha....' Tô Mai bị anh chạm vào, ngứa ngáy đến mức không ngừng cười được.

Triệu Khác lúng túng buông tay ra, sờ mũi: "Hôm qua lúc anh ôm em, em cũng tỉnh đúng không?”

Mặt Tô Mai nóng lên, ngừng cười lại.

"Tiểu Mai." Triệu Khác nghiêng người, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Anh nghe ba nói, kiếp trước em thi đậu vào đại học, em học chuyên ngành gì vậy?”

"Chuyên ngành về Hàng không vũ trụ." Tô Mai nghiêng người, mặt đối mặt nói với anh: "Từ khi còn nhỏ em đã thích tháo dỡ chiếc máy bay không người dùng để chụp ảnh của ba, lúc đi học cũng rất giỏi khoa học tự nhiên, sau khi lớn lên thì cứ thế phát triển theo lĩnh vực này."

Triệu Khác chợt sửng sốt, cựa người ngồi dậy: "Máy bay không người lái mà em nói là máy bay mà nước M điều khiển bằng thiết bị vô tuyến trong sự kiện Trân Châu Cảng năm 41 à?"

"Vâng." Tô Mai ngồi dậy: "Sau đó họ còn chế tạo ra ba loại máy bay phản lực không người lái. Năm 66, nước ta mới có máy bay không người lái đầu tiên bay thành công.

"Còn tận tám năm nữal" Triệu Khác than nhẹ.

"Đúng vậy, còn 8 năm nữa." Tô Mai nói: "Ban đầu nước ta lấy việc nghiên cứu chế tạo máy bay không người lái-17 chưa hoàn thiện của Liên Xô làm điểm khởi đầu. Nhưng năm 60, Liên Xô hủy bỏ viện trợ, các chuyên gia rời đi, thử nghiệm máy bay không người lái-17 bị thiếu hụt, nước ta mới quyết tâm tự nghiên cứu chế tạo máy bay không người lái cho riêng mình."

"Em nói năm 60 Liên Xô hủy bỏ viện trợ, các chuyên gia rời đi ư?" Một tiếng sét đánh xuống, Triệu Khác không khống chế được mà lấy hai tay nắm lấy bả vai Tô Mai nói: "Là chỉ hủy bỏ viện trợ vê nhân lực, chuyên gia rời đi, hay là nói đến mọi mặt?" "Tất cả.' Tô Mai nói: "Hôm qua em nói với ba, ba năm thiên tai, thật ra không chỉ đơn giản vì nhà ăn công cộng báo cáo sai sản lượng, nếu anh để ý thì sẽ phát hiện, bắt đầu từ tháng giêng, nước ta đã có một vài địa phương xuất hiện hạn hán trên diện rộng, kiểu hạn hán này sẽ kéo dài đến năm 62. Một nhân tố khác nữa là nước ta vẫn viện trợ nước ngoài trong thời kỳ khó khăn, chẳng hạn như Triều Tiên, Mông Cổ, Albania, và tiền nợ của Liên Xô.
Bình Luận (0)
Comment