Chương 256: Phải tám năm nữa (2)
Chương 256: Phải tám năm nữa (2)Chương 256: Phải tám năm nữa (2)
"Ha ha... Cứ để thằng bé thổi." Ba Tô vui vẻ nói: "Không học được cái gì thì phải luyện tập nhiều."
Nếu một đứa thì còn ổn, một lượt bốn người, thổi harmonica, thổi sáo, thổi kèn Xô na, đánh phong cầm, ai cũng luyện tập, Tô Mai vào viện rửa tay một lát mà đã bị âm ï đến nhức đầu.
Cũng không biết mẹ Tô đang nấu cơm ở phòng bếp và Trương Ninh đang dưỡng thai ở đối diện sao mà chịu được.
"Dừng lại! Dừng lại!" Tô Mai vỗ tay: "Chúng ta có thể hợp lại cùng luyện một bài không?”
Nghe vậy, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh dừng lại, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi vẫn đang thổi phồng quai hàm, Tiểu Du Nhi cầm sáo thổi đến đỏ mặt, tóc của Tiểu Hắc Đản thì bị mồ hôi thấm ướt.
"Niệm Huy, Tiểu Du Nhi." Tô Mai võ hai đứa trẻ: "Mau dừng lại."
Hai đứa bé không ai phục ai mà trợn mắt một cái, mới khẽ thở hổn hển dừng lại.
Tô Mai lấy khăn mặt lau mồ hôi cho hai đứa trẻ: "Thổi cái gì vậy hả, vừa không đồng điệu, vừa không cùng một bài nhạc, hai đứa đang so xem giọng ai cao hơn à?”
Tiểu Hắc Đản trợn mắt nhìn Tiểu Du Nhi một cách hung dữ, cáo trạng nói: "Lúc đầu con thổi rất tốt, mà em ấy cứ chạy đến trước mặt con để so giọng cao."
"Dì." Tiểu Du Nhi kéo ống quần của Tô Mai, đòi khen: "Con caol"
"Đúng là cao." Tô Mai vắt khăn mặt lên cái giá phơi tam giác, quấn hai bím tóc vài cái: "Nhưng mà nghe không hay, ầm ï khiến tai dì bị đau. Đưa sáo cho dì, xem dì thổi cho con nghe một bài."
Tiểu Du Nhi ngoan ngoãn đưa sao lên, nắm chặt nắm tay nhỏ rồi giơ về phía cô: “Du dul"
Tô Mai nhìn thoáng qua cây sáo vừa nhận, mặt trên toàn là nước miếng, cô vặn vòi, dội nước sôi lên, vẩy khô nước rồi thổi bài "Chim én nhỏ'.
Tiết tấu của bài nhạc thiếu nhi này nhẹ nhàng, dễ học thuộc, Tô Mai thổi hai lần, Tiểu Hắc Đản giơ sáo bắt chước thổi theo.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh từng học bài hát này ở trường, hai đứa trẻ liếc nhau, một người thổi kèn harmonica trong tay, một người kéo phong cầm theo giai điệu của Tô Mai.
Tiểu Du Nhi vui vẻ vỗ tay cho mọi người.
Ba Tô vui tươi hớn hở vừa nghe vừa vào phòng bếp.
Trong nhà có nhiều khoai tây, mẹ Tô làm món khoai tây bào nổi tiếng của Thiểm Bắc, khoai tây thái sợi, trộn với hành dại, gừng băm, rắc muối, trộn đều với bột mì rồi bỏ vào nồi hấp.
Hấp xong thì đổ vào chậu, đổ tỏi giã và vài giọt dầu vừng vào rồi trộn lên, vừa có thể làm cơm vừa làm món ăn.
Tô Mai tặng cho nhà họ Vương và Thái Giai Vi đối diện mỗi nhà một chén.
Tính cách Thái Giai Vi không thích nhàn rỗi, buổi chiều cô ấy không có lớp, lại cõng sọt tre vào sau núi.
Kiến thức dã ngoại của cô ấy rất phong phú, hơn nữa thân thủ không tệ, mang về không ít rau dại.
Tô Mai đi qua, Thái Giai Vi đang nấu cơm trong phòng bếp nhỏ, Mạnh Tử Hành ngồi xổm mổ gà rừng bên cạnh ao. Trong viện chất đống gạch xanh ngói đen, gạch vuông, rơm rạ, phòng bếp và vài thứ linh linh chồng lên đã cao hơn nửa mét.
"Lại đến tặng thức ăn cho nhà chúng tôi à?" Mạnh Tử Hành cười đứng dậy, lấy rơm trói con gà rừng đã mổ lại rồi đưa cho cô: "Cầm về nấu canh bồi bổ thân thể bác trai, bác gái." Tô Mai không khách sáo, đưa đồ ăn cho Thái Giai Vi rồi nhận lấy: "Mẹ tôi làm khoai tây hấp, hai người nếm thử xem, nếu cảm thấy ngon, thỉnh thoảng có thể hấp một nồi, ăn ngán trộn thì xào cũng không tệ."
"Được, ngày mai tôi sẽ hấp thử." Thái Giai Vi trả chén cho cô: "Vừa nãy tôi nghe thấy cô dạy nhạc cho mấy đứa trẻ, có muốn nhạc phổ không?"
"Muốn, muốn." Tô Mai gật đầu lia lịa: "Trình độ của tôi thì có thể dạy được cái gì chứ, chị lấy nhạc phổ ra đây đi, Tiểu Cẩn và Niệm Doanh đều học khuông nhạc rồi, tôi cầm về cho bọn trẻ luyện nhiều một chút, đừng giống như buổi chiều, rối loạn âmï khiến mọi người nhức tai."
"Chúng tôi nghe tiếng pháo trên chiến trường quen rồi, tiếng động của bọn trẻ có là gì." Mạnh Tử Hành cười nói: "Cô đó, trở về thì cho bọn trẻ thỏa sức thổi, thỏa sức kéo đi, trẻ con mà, sở thích đều được bồi dưỡng lên như vậy, người lớn đừng can thiệp vào nhiều quá."
"Đồng chí Trương đang mang thai mài" Thái Giai Vi câm phổ nhạc ra, trợn mắt nhìn anh ta một cái, đưa cho Tô Mai: "Can thiệp nhiều là không tốt, nhưng cũng đừng để bọn trẻ quá ồn ào, muốn luyện tập thì nói một tiếng, nếu cô không có thời gian, tôi dẫn bọn trẻ đến chân núi luyện tập."
"Được." Tô Mai nhận phổ nhạc, lập tức soi đèn xuống, thấy bài đầu tiên là 'Hãy để chúng tôi đung đưa hai mái chèoơ, mặt sau còn có 'Tiễn biệt, Bài ca bán báơ."Trước kỳ nghỉ hè, trường học có mở không?"
"Mở hơn một tháng, kiểm tra một chút nên tảng của học sinh để giúp bọn nó bổ túc." Thái Giai Vi hơi lo lắng nói: "Nhóm trẻ em này, phần lớn đến từ nông thôn hoặc làng núi nhỏ, chỉ sợ nên tảng sẽ không được tốt lắm."