Chương 255: Phải tám năm nữa (1)
Chương 255: Phải tám năm nữa (1)Chương 255: Phải tám năm nữa (1)
Gặp được Triệu Khác, gặp được ba mẹ Tô gia, còn có mấy đứa nhóc đáng yêu Tiểu Hắc Đản.
Đi vào phòng ấp trứng, điều chỉnh lại vị trí của từng trứng giống, lại đốt giường lò một lát, giúp tiểu chiến sĩ hạ nhiệt độ bếp, Tô Mai theo Đại Bàn và nhóm chiến sĩ vào núi. Ngày mai quân tẩu đưa đứa bé đến, chắc chắn mấy bữa cơm đầu sẽ phải ăn ở nhà ăn, nên bọn họ phải chuẩn bị nhiều món.
Các loại rau được gieo ở nhà ăn nông khẩn vào tháng hai và tháng ba, ngoài rau cải, cải thìa, rau muống là có thể ăn, số còn lại vẫn còn chưa lớn. Mà cả ba món ăn này đều là món rau, vo sạch một sọt lớn rồi thả vào chảo nóng, trong nháy mắt đã thu lại còn một chậu nhỏ, bởi vì thường bị thiếu dầu nên ăn không giòn, thậm chí còn bị dính răng.
Còn không bằng mấy loại măng non và nấm dại mọc khắp nơi ở hai đầu bờ ruộng.
Tuy cái trước phải lột vỏ hơi khó khăn một chút, nhưng chỉ cần cho một ít mỡ lợn vào, rồi xào sơ qua là có thể ăn ngon miệng. Cái sau thì bỏ một ít vào canh xương, chẳng những tươi ngon mà còn bổ dưỡng, ăn không hết thì có thể phơi khô để tiện bảo quản.
Mọi người tập trung khá sớm, nhóm bọn họ tranh thủ đi về phía ngọn núi.
Tô Mai không biết nhiều nấm lắm, dọc đường đi, cô hái nhiều nhất là măng non, nấm mèo và địa y, còn hái một ít sơn trà, lá trà, mâm xôi và dâu dại để ăn vặt về cho người già và trẻ em ở nhà.
Đại Bàn sợ cô mệt, thường không để cô đổ đầy sọt tre đã lấy măng non hơi nặng bên trong ra, bỏ vào sọt nhỏ của mình, vì thế khi xuống núi, cô xách theo đồ ăn vặt, cõng một sọt đây nấm mèo và địa y.
Bốn mẫu khoai lang mà họ được phân nằm ngay dưới chân núi, Tô Mai xách túi đồ ăn vặt và một bó măng non từ nhà ăn nông khẩn tan làm về nhà, ba Tô và anh ba đang bận bịu ở ngoài đồng.
Đất ở núi ẩm và màu mỡ, hoa màu đều phát triển tốt, cỏ dại cũng vô cùng tươi tốt.
Một buổi chiều mà hai cha con đã nhổ hơn một mẫu đất, tích được mấy gánh cỏ dại lớn.
Tô Mai chọn một ít tể thái non, bồ công anh, phần còn lại thì chờ Triệu Khác và anh ba tan làm về cùng gánh tới lán gia súc hậu cần.
Lúc ba Tô đi xuống, trên lưng cõng một cái sọt tre, bên trong cũng để một ít cỏ non cho hai con vịt trong nhà, Tô Mai bỏ đồ trên tay vào, muốn nhấc sọt tre lên để cõng, nhưng ba Tô không chịu.
Ngày hôm qua đã nói hết ra, nỗi bi thương trong lòng ông ấy đã dịu đi không ít, Tô Mai đỡ ông ấy đi về phía núi, cả hai đều có tâm tình thưởng thức núi xanh biếc và hoa dại rực rỡ đây màu sắc dưới chân.
"Đúng là một nơi tốt!" Ba Tô cười nói: "Ba đã từng nhìn qua quê quán nơi đó của chúng ta rồi, ngoài mấy mẫu ruộng ít ỏi, phần lớn là sườn dốc đất đỏ nhấp nhô. Gió thổi qua, đất đỏ đầy trời, khiến người ta lờ mờ đến mức không mở mắt ra được. Uống một ngụm nước cũng phải đi tới con mương nhỏ cách năm sáu dặm để gánh về, gánh một thùng nước về nhà để một đêm, cát vàng có thể đọng lại được hai đốt ngón tay."
"Vừa nghe phải tới đây làm việc, anh ba của con rất vui vẻ." Ba Tô bật cười nói: "Cả một buổi chiều không khép miệng lại được. Vui đến ngu luôn!"
"Ba, còn ba thì sao." Tô Mai hỏi: "Ba và mẹ cũng thích nơi này chứ?"
"Thích." Ba Tô yêu thương nhìn cô nói: "Con ở chỗ nào, ba đều thích."
"Vậy ba và mẹ đừng trở về nữa." Tô Mai nói: "Ở lại đây sống với con đi."
Ba Tô cười lắc đầu: "Vậy cũng không được, mấy anh trai của con sắp bị người ta chọc vào cột sống rồi đấy, ngay cả cháu trai, cháu gái của con lớn lên cũng không dễ nói với người khác."
"Có nghiêm trọng như vậy không?" Ở thời đại của Tô Mai, con gái một không nhiều lắm, nhưng từ lâu việc phụng dưỡng cha mẹ hay chăm sóc người thân trước lúc lâm chung đã không phải là chuyện của riêng con trai, chẳng qua đồng dạng, con gái và con trai đều có quyền thừa kế tài sản như nhau.
Ba Tô vỗ tay trấn an cô, cười nói: "Hiện giờ mấy anh trai của con đều có công việc, mỗi năm gom góp cho ba mẹ một cái vé xe đi về cũng không phải việc gì khó, nhân lúc mấy năm cơ thể còn khỏe mạnh, ba sẽ đưa mẹ con tới đây nhiều hơn mấy chuyến, mỗi lần ở cùng con lâu một chút."
"Vậy lần này mọi người có thể ở lại lâu hơn không?" Tô Mai nói: "Hai tháng hay là ba tháng.”
Ba Tô nghẹn lại: "Tháng sau thu hoạch lúa, phải về sớm."
"Ba và mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, còn xuống ruộng gặt lúa sao?"
"Chim sẻ nhiều, không có người canh trong sân phơi lúa."
"Mệt không?"
"Không mật."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa nhà.
Trong sân, mấy đứa trẻ cầm nhạc cụ chơi, một đám lộn xộn ầm ï, Tô Mai dụi lỗ tai theo bản năng: "Tiểu Hắc Đản, con thổi đến thủng âm luôn rồi, có thể nhỏ tiếng một chút không?”