Chương 266: Bốn cái hại (1)
Chương 266: Bốn cái hại (1)Chương 266: Bốn cái hại (1)
Ba Tô nhìn cái bình, cười nói: "Đây là lá cây dương, nhà họ Lương này hẳn là người ở tỉnh Tấn, người ở đó rất thích ăn chua, ngoại trừ củ cải trắng, cái gì cũng lấy ra làm đồ chua cả, con xem, cái này còn có cây du tiền nữa đấy."
Tô Mai cầm cái bát, gắp nửa bát đặt lên bàn cho mọi người ăn, mùi vị cũng không tệ lắm.
Buổi tối, Quý Tri Hạ mang sang cho nhà cô một bát ốc ngũ vị ở biển, mẹ Tô cho lại một con cá ướp muối.
Tô Mai lấy dao cạo cây xăm bằng trúc, mọi người quây quần một chỗ, khều thịt để ăn.
Lúc đang ăn rất vui vẻ, thì Triệu Khác dẫn anh ba trở về.
Mang theo một giỏ trúc đầy vải và thức ăn.
"Chị dâu của Trương Ninh cho." Triệu Khác vừa rửa mặt vừa nói: "Tiểu Mai, cái túi ở trên là cho Trương Ninh đấy, em mang tặng cô ấy đi."
"Vâng." Lúc Tô Mai đi đưa đồ về thì đồ ăn đã được dọn lên.
"Thế nào, anh ba chị dâu ba đã sắp xếp công việc xong chưa ạ?" Tô Mai ngồi xuống bên cạnh Triệu Khác hỏi.
"Sắp xếp xong xuôi rồi." Triệu Khác gắp cho cô một miếng tai heo: "Anh ba đi đưa hàng với xe, chị dâu ba vào xưởng làm đồ gốm cao cấp."
"Đầu là nhà xưởng chính quy giống nhau.' Anh ba Tô vui vẻ nói: "Thử việc một tháng được mười tám tệ, còn có phiếu nữa, ba tháng sau thành công nhân chính thức, tiền lương được phân chia theo cấp bậc, anh hỏi rồi, với chức vụ của anh, tiền lương có thể cao tới bảy tám chục."
"Đó là nhà máy nhà nước hợp tác với tư nhân." Tô Mai cười nói: "Vốn dĩ là nhà máy chính quy." "Bảo anh ba vào đội vận tải." Triệu Khác nói với ba Tô: "Là muốn anh ấy học làm sao để lái xe, sửa xe, học được rồi, sau này cho dù có rời khỏi đây về quê, tùy tiện vào đơn vị nào cũng đều sẽ có người giành giật."
Là đạo lý này.
"Con nhọc lòng rồi." Ba Tô chân thành nói.
"Con nên làm." Triệu Khác đứng dậy rót đầy rượu cho ba Tô và anh ba, rượu là loại rượu mạnh Kim Tưởng được đem về, đắt hơn rượu Mao Đài năm hào: "Nếu như không phải vì chúng con thì anh ba, chị dâu và bọn trẻ đâu cần phải rời xa quê hương, đi đến nơi xa xôi này để sinh sống."
"Thời buổi này có được công việc tốt thì cho dù cả họ có kéo lên thì con cũng có thể tìm việc làm cho họ." Ba Tô cười nói: "Một chút khoảng cách như vậy, ở trước tương lai đáng là gì chứ? Hơn nữa, không phải ở đây còn có con, Tiểu Mai và bọn trẻ ư, sao lại không phải là nhà chứ?"
Sau khi xác định công việc, anh ấy ở cùng một nơi với em gái, anh ba Tô vô cùng vui sướng, chỉ ngồi bên cạnh cười ngây ngô uống rượu, ăn thức ăn.
Trong giỏ tre hai người mang về không những có vải, thức ăn chín, thuốc lá, rượu, sữa bột, Lạc Khẩu Phúc chiết xuất từ mạch nha, mà còn có quả đào và sơn trà.
Sau bữa cơm, Tô Mai bật đài radio lên, dọn dẹp giỏ tre, rửa hoa quả cho mọi người ăn.
Bài hát [Nghe mẹ kể những chuyện ngày xưa] được phát xong, chỉ thị liên quan đến dọn dẹp vệ sinh, tiêu diệt bốn loài gây hại được truyền tới từ trong đài.
Tiêu diệt chim sẻ, chuột, ruồi, muỗi, tăng cường vệ sinh, dập tắt các mầm bệnh nghiêm trọng nhất gây hại cho người dân địa phương...
Thật ra chỉ thị này đã được ban hành ngày 12 tháng 2 xuống các tỉnh, thành phố, ... nhà máy hầm mỏ, xí nghiệp, cơ quan, trường học, bộ đội, ... Chẳng qua bây giờ chỉ là nhắc lại chuyện cũ, Tô Mai và Triệu Khác đều không để ý đến.
Nào ngờ, sáng sớm hôm sau, cả nhà đang cùng ăn bữa sáng, chợt có tiếng gào thét thảm thiết truyên đến từ sau nhà tới.
Triệu Khác buông đũa xuống, lao ra ngoài trước tiên.
Cùng lúc đó, Tiểu đoàn trưởng Vương và Mạnh Tử Hành cũng lao ra.
Cả ba người lần lượt tới rừng tre, thì thấy một quân tẩu ngồi xổm bên cạnh một cái bẫy, ôm một cậu bé đang gào khóc, hoang mang lo sợ.
Triệu Khác bước tới kiểm tra một chút, bàn chân trái của cậu bé bị thanh tre đâm thủng một lỗ.
Tiểu đoàn trưởng Vương vừa nhìn thấy, đầu óc ong ong, đây không phải là cái bẫy hôm qua anh ấy giăng sao?
Anh ấy nghĩ sau nhà của mình cũng chỉ có Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh đến thôi. Vì thế nên hôm qua đã đưa hai cậu bé đến đây giải thích nguyên lý hoạt động trong đó và nói nếu rơi xuống thì có thể sẽ làm cơ thể bị thương.
Triệu Khác giữ chặt cổ chân của cậu bé, anh vươn tay rút thanh tre ra, máu lập tức chảy ra.
“Hu hu... Đau quá... đau quá...
Mẹ đứa bé thoáng cái rơi nước mắt.
Tiểu đoàn trưởng Vương vội vàng lấy một cái khăn sạch ra, buộc lên vết thương cho cậu bé.
Máu lập tức thấm qua cái khăn.
Mạnh Tử Hành cởi áo khoác ra, đưa cho Triệu Khác, hỏi mẹ của cậu bé: "Mới sáng sớm, cô đưa cậu bé đi chặt tre làm gì?”
"Không phải trong đài radio nói là phải tiêu diệt bốn loài gây hại ư, tôi đưa nó đến đây để chặt tre, lấy túi lưới làm muỗng để bắt chim sẻ, ai mà biết ở đây lại có bẫy chứ!"