Chương 267: Bốn cái hại (2)
Chương 267: Bốn cái hại (2)Chương 267: Bốn cái hại (2)
Tiểu đoàn trưởng Vương thấy áy náy: "Xin lỗi, tôi..."
Triệu Khác nhận lấy ác khoác từ Mạnh Tử Hành, trùm lên chân cho cậu bé, nói với Tiểu đoàn trưởng Vương: "Đưa đến bệnh viện!"
Tiểu đoàn trưởng Vương im bặt, bế cậu bé lên, vội vàng chạy xuống núi.
Người mẹ trẻ vội vàng nhặt dao và túi lưới lên, lảo đảo chạy theo sau.
Triệu Khác và Mạnh Tử Hành tìm khắp trong và ngoài rừng tre, tổng cộng có năm cái bẫy, trong mỗi cái bây đều có khoảng một hoặc hai con mồi, có rắn, có gà, có thỏ và còn có cả một con lợn rừng nhỏ.
Hai người thả rắn ra, còn những con khác thì bẻ dây leo buộc chân lại, ném trên mặt đất.
"Tôi về nhà lấy cái xẻng." Triệu Khác nói: "Chúng ta lấp bẫy lại."
Mạnh Tử Hành gật đầu: "Cậu nói với bác gái Vương một tiếng, đừng làm Trương Ninh sợ."
"ừ"
Trong nhà chỉ có một cái xẻng, Triệu Khác đến nhà họ Vương lấy một cái trước, tiện thể nói chuyện này với bác gái Vương của nhà bếp, cuối cùng nói: "Cậu bé bị thương ở chân, cháu thấy hoặc là nộp lên trên, hoặc là đưa cho cậu bé tẩm bổ, chúng ta cũng đừng lo lắng."
"Đưa cho cậu bé tẩm bổ." Bác gái Vương nghe thấy cậu bé bị thương ở chân thì thấy đau lòng, đâu còn để ý đến mấy con mồi: "Trung đoàn trưởng Triệu, cháu xem cậu bé có bị tổn thương đến mạch máu không?"
"Không." Triệu Khác cầm xẻng nói: "Chỉ bị đâm hơi sâu thôi."
Bác gái Vương thở phào nhẹ nhõm: "Trung đoàn trưởng Triệu, bác lấy một ít tiền, đợi lát nữa cháu đi làm giúp bác đưa cho Vương Thuận Tiêu nhé?"
"Vâng."
Bác gái Vương vào trong phòng lấy một xấp tiền, rồi lấy túi lưới đựng đứng túi sữa bột, một lon mạch nha, một túi kẹo sữa và một ít trái cây.
Tiểu Hắc Đản bưng bát, cậu bé uống một mạch hết sạch bát cháo, nhảy xuống ghế chạy ra ngoài xem, đụng phải Triệu Khác đang xách đồ đi vào nhà.
“Chú Triệu, vừa nãy ai đang khóc vậy ạ?”
Triệu Khác đưa túi lưới và tiền cho Tô Mai theo ra đây, anh cầm xẻng của nhà mình lên nói: 'Một bạn nhỏ."
"Đây là?" Tô Mai nghi hoặc nhìn đồ trong tay mình.
Triệu Khác lại kể lại chuyện này lần nữa, anh vác xẻng đi ra ngoài: "Anh và Trung đoàn phó Mạnh đi lấp bẫy trước."
Tô Mai và Tiểu Hắc Đản đưa mắt nhìn nhau.
"Mẹ, là mấy cái bẫy mà hôm qua con và anh đào với chú Vương đó ư?"
Tô Mai gật đầu: "Nếu mẹ biết sớm hơn thì hôm qua đã không đưa xương sườn cho anh ấy."
"Haizzz!" Tiểu Hắc Đản thở dài như người lớn vậy: "Sớm biết như vậy thì con và anh sẽ không đào bẫy với chú Vương."
Tô Mai vò đầu cậu bé, dắt tay cậu bé đi vê phòng, nói: "Dù sao thì cũng đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta chỉ có thể cố gắng bù đắp."
"Làm sao để bù đắp ạ? Giống như bà Vương vậy, đưa tiên, đưa phiếu, đưa thức ăn ư?"
"Đưa tiền, đưa phiếu thì khỏi, trưa nay chúng ta xách túi thức ăn đi thăm."
Cũng không phải mẹ của cậu bé không có trách nhiệm. Đâu biết được đây chỉ là bắt đầu, buổi sáng, một đám trẻ con trèo lên cây để bắt chim sẻ, có cậu bé dám buông cái tay đang vịn vào cây của mình, rồi nhào về phía cành cây có con chim.
Cuối cùng rơi từ trên cây xuống, chân bị thương.
Còn có một đám trẻ khác đào hang bắt chuột nhưng lại đào được một con rắn, sau đó bắt nó nướng lên ăn.
Sau khi người lớn biết được thì đều rất sợ hãi, nếu lỡ mà là rắn độc thì phải làm sao?
Chu Trường Cung suy nghĩ cả buổi sáng viết được bản thảo tuyên truyền tiêu diệt bốn loài gây hại. Bởi vì những chuyện này, đã tạm thời bị cấp trên đè xuống.
Bên bộ đội đã được đè xuống, nhưng khu gia đình vẫn chưa ngừng lại.
Mới chưa đến hai ngày, tre bương ở sau phòng của Tô Mai đã bị người ta chặt mất một đám.
Mọi người không lấy làm gáo, thì sẽ làm sàng bắt chim sẻ.
Trân Thanh Miêu còn bảo Đại Ni đưa nước ngải cứu cho Tô Mai.
"Cái này để làm gì?" Tô Mai liếc nhìn dòng nước đen ngòm và mùi nồng nặc, hắc mũi trong ống tre.
"Hun ruồi, muỗi."
"Có tác dụng không?" So với nhà người khác, chắc là ruồi và muỗi trong nhà Tô Mai ít nhất, từ sau việc chuột gặm xương sườn, lúc rảnh rỗi cô sẽ phóng tinh thần lực, quét một vòng trong nhà.
Tỉnh thân lực chiếu qua, không những dọa những loài động vật nhỏ không dám đến, mà ruồi và muỗi cũng bị quét sạch hết đợt này đến đợt khác.
"Có tác dụng." Đại Ni nói: "Trước khi ngủ nhúng cỏ vào nước, vẩy trong và ngoài nhà một lượt, sẽ bớt muỗi." "Được, tối nay dì sẽ thử." Tô Mai nhận lấy, lấy một nắm kẹo cho Đại Ny.
"Mẹ." Tiểu Du Nhi ôm chân của Tô Mai nói: "Thối."
Tiểu Hắc Đản chạy ra khỏi nhà, tìm bà Vương, xin lọ nước hoa kim ngân bà ấy tự làm, xịt cho mình thơm nức rồi mới về nhà.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh nhìn thấy, vội vàng mở cửa, mở cửa sổ cho bay mùi, chạy đến nhà họ Vương xin ba lọ.
“Thím, cho thím này." Lâm Niệm Doanh đưa một lọ cho Tô Mai và đưa một lọ cho bà ngoại Tô.