Chương 275: Chu toàn một đời (1)
Chương 275: Chu toàn một đời (1)Chương 275: Chu toàn một đời (1)
Không phải nói là con dâu nuôi từ bé hay sao? Lấy đâu ra cơ hội được học chữ?
"Không những biết viết mà còn viết rất đẹp nữa kìa, tôi nghe Trung đoàn trưởng Triệu nói là cái gì mà thể chữ Khải ấy. So với thằng bé kia và Trung đoàn trưởng Trương thì đương nhiên là đẹp hơn nhiều, đương nhiên..." Đại Bàn nhìn Tô Mai cười nói: "Vẫn không thể so sánh được với Trung đoàn trưởng Triệu nhà cô đâu."
Ở cột nhân chứng trong tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ, Triệu Khác và Trung đoàn trưởng Trương đều ký tên mình vào đó.
Tư lệnh Giang quan tâm nhìn Chu Chiêu Đệ một hồi, sau đó đảo mắt một vòng, quay sang nhìn Quách Đại Thành, cười nói: “Tôi không tới muộn chứ?”
Quách Đại Thành ngại ngùng chào Tư lệnh Giang và Triệu Khác: “Tư lệnh, Trung đoàn trưởng Triệu, sao hai người lại tới đây?"
Tư lệnh Giang cười nói: "Nghe nói cuộc hôn nhân này cậu không tình nguyện lắm nhỉ?"
Quách Đại Thành nhìn thấy cô gái đang đứng đằng sau lưng Tư lệnh Giang, mở miệng định nói gì đó, nhưng chẳng những không nói được hai từ "tình nguyện", mà biết trong thời điểm mấu chốt này, ba từ "không tình nguyện" lại càng không thể nói.
"Hu hưu... Anh Đại Thành, em, em..."
"Thật đúng là một đôi tình nhân thắm thiết!" Tư lệnh Giang lên tiếng cảm thán, quay đầu nhìn vê phía Chu Chiêu Đệ, nói: "Tiểu Chu à, hôn nhân đại sự không thể cưỡng cầu được đâu, để tôi giúp cô hoàn thành mong muốn đi vậy?"
Gương mặt Chu Chiêu Đệ tái mét, cắn chặt hàm răng.
"Tiểu Mai, đưa đồng chí Chu qua nhà chúng ta ngồi một lát đi." Triệu Khác quay sang nói. Tô Mai cũng biết được rằng một khi Tư lệnh Giang đã lên tiếng thì cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể thành.
"Tư lệnh Giang." Vẻ mặt của sĩ quan hậu cần vô cùng khó coi, nói: "Lý do tại sao lại có cuộc hôn nhân này, chắc hẳn là ông biết rõ. Cuộc hôn nhân này có thể hủy bỏ, nhưng vị trí công tác ở nhà ăn này, để bồi thường, có phải là tôi có thể đưa đồng chí Chu lên làm nhân viên chính thức được hay không."
(Tác giả có lời muốn nói: Sức khỏe của đồng chí Chu rất có vấn đề nha. )
Tư lệnh Giang: “Chuyện công tác, không vội.'
Sĩ quan hậu cần còn muốn nói thêm gì đó, Tư lệnh Giang liên vỗ vai anh ta trấn an, sau đó quay đầu lại nói với doanh trưởng Quách, Lưu Tiểu Quyên nói: "Bàn tiệc và khách khứa đã có mặt đông đủ, có muốn tôi làm chứng hôn cho các người không?”
"Tư lệnh" Triệu Khác lên tiếng nhắc nhở: "Chuyện này không thích hợp."
Giấy đăng ký kết hôn còn chưa có.
"Tiểu Triệu, không cần phải cổ hủ như vậy. Cậu nhìn xem/' tư lệnh Giang chỉ vào bốn bàn cưới cười nói: "Tiệc rượu đều đã chuẩn bị tốt rồi, không cần phải lãng phí!"
Làm bốn bàn tiệc rượu này đã tốn bao nhiêu tiên, doanh trưởng Quách là người hiểu nhất, lúc đó không nói gì, bây giờ không phải đều đơn giản mọi thứ sao. Nhưng lúc này, nhìn thấy Lưu Tiểu Quyên khóc như thế, liên cảm thấy thật sự có chút đơn sơ: "Tư lệnh Giang, đoàn trưởng Triệu nói đúng, vẫn nên..."
"Cảm ơn tư lệnh Giang." Lưu Tiểu Quyên lấy khăn lau nhẹ nước mắt trên mặt, nở nụ cười nói: "Ngài nói đúng, tiệc rượu gì đó không thể lãng phí, hôm nay làm phiền ngài làm người chứng hôn cho chúng tôi."
Nói xong, quay đầu khom lưng với những người ngồi trong bốn bàn tiệc rượu: "Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây tham gia lễ thành hôn của tôi..."
Một câu nói này đem mọi thứ trước đó xóa đi. khi Tô Mai đỡ Chu Chiêu Đệ đến nhà ăn, không khỏi quay đầu mà nhìn cô một cái.
"Đồng chí Tô, tôi không có việc gì, cô không cần lo lắng." Lúc này, Chu Chiêu Đệ cũng đi chậm lại, cô nhìn Tô Mai cười nói: "Tôi không yếu đuối đến vậy."
Đã nhiều lần, khi cuộc sống có chút hi vọng liền có một cơn sóng đánh vào người cô. Cô không chỉ một lần nghĩ tới chuyện từ bỏ, nhưng khi ý nghĩ đó xuất hiện, trước mắt cô liên hiện lên khuôn mặt ôn nhu của người con gái, cùng với đôi chân treo trên xà ngang.
Khi cô ấy chết còn có người phát hiện, nếu chính mình chết, sợ là tới người đến chôn xác mình cũng không có, cho nên cô không cam lòng, không cam lòng cho một chuyến đi tới thế gian này, đã cho cô ba mẹ tốt như vậy, sau đó lại chôn vùi cô dưới vũng bùn.
Dù phải đạp gai mà đi, cô cũng phải ưỡn ngực mà làm người.
Tô Mai cảm thấy biểu hiện lúc nãy của tư lệnh Giang cùng Triệu Khác có chút kỳ lạ, nhưng trong một lúc cô cũng không đoán ra được nguyên nhân trong đó, chỉ vỗ vỗ cánh tay trấn an cô ấy: 'Không kết hôn cũng tốt, tôi thấy Quách Đại Thành cũng không phải thích hợp nhất."
"Ừm”" Chu Chiêu Đệ cười nói: "Tôi cùng anh ta vốn dĩ chỉ là kết hôn giả, tôi gả cho anh ta, chỉ vì muốn làm việc trong nhà ăn này."
Có công việc, cô liền có thể có hộ khẩu trong quân khu, từ đây về sau không còn là người vô gia cư nữa.
"Chúng tôi trước đó đã bàn bạc rồi, sau khi kết hôn một hai năm liền ly hôn."