Chương 276: Chu toàn một đời (2)
Chương 276: Chu toàn một đời (2)Chương 276: Chu toàn một đời (2)
Tô Mai mang Chu Chiêu Đệ trở về nhà, cha mẹ cùng anh ba đang ăn cơm cùng mấy đứa trẻ.
"Có bao nhiêu thôi sao?" Ánh mắt của Tô Mai nhìn ba cái tô đặt trên bàn ăn, tô to là là món khoai tây được cắt những miếng lớn nhỏ khác nhau, hai tô còn lại lần lượt là canh chua nóng cùng canh cá hương.
Mẹ Tô ngạc nhiên mà buông chén xuống, quay đầu nhìn ra bên ngoài: "Sao lại về sớm như vậy? Không ăn cưới sao?"
"Có ạ, tiệc tan sớm, chúng con bây giờ lại đói bụng. Giả bộ trước mặt Chu Chiêu Đệ, Tô Mai có chút xấu hổ mà đáp lại, nghiêng người giới thiệu với mọi người: "Mẹ, Cha, anh ba, đây là đồng chí Chu."
"Chào chú, dì, đồng chí Tô." Chu Chiêu Đệ chào hỏi người nhà của Tô Mai.
Ba Tô đưa hai cái ghế đến nói: "Ngồi đi."
Anh ba Tô đi vào bếp cầm chén đũa ra.
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi." Tô Mai chỉ bốn người đối diện nói với Chu Chiêu Đệ: "Bốn đứa trẻ nhà tôi."
Hai đứa lớn buông chén, đứng lên kêu một tiếng: "Dì Chu."
Tiểu Hắc Đản đang ăn, cố gắng đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, học theo hai đứa nhỏ trước mà kêu: "Dì Chu, Chu!"
Chu Chiêu Đệ câu nệ mà đáp lại: "Dì không mang theo quà gặp mặt, lần sau sẽ bổ sung."
Tô Mai hơi nhướng mi, đoàn trưởng Trương cô từng gặp qua, một thân khí chất kia nhìn là biết không phải gia đình lễ nghĩa nuôi ra, ngược lại Chu Chiêu Đệ này, thân là con dâu nuôi từ bé, trên chuyện lễ nghĩa lại so với ông ta giỏi hơn nhiều. "Đầu là trẻ con, đừng quản bọn chúng." Mẹ Tô nhận lấy cái chén trong tay anh ba Tô, đem khoai tây bỏ vào trong chén, hỏi hai người: "Muốn ăn vị gì?"
Tô Mai: "Đều là canh cá."
Canh cá thì nóng, canh chua cay là dùng nước sôi để nguội làm ra, cơ thể Chu Chiêu Đệ hàng năm đều chịu đựng sự ngược đãi, vẫn nên ăn đồ nóng sẽ tương đối tốt.
Còn về phần Tô Mai, bà dì của cô tới thăm.
Mẹ Tô nấu cơm dự định là chừa cho Triệu Khác, nhưng anh không trở về, có thêm Tô Mai cùng Chu Chiêu Đệ liên miễn cưỡng đủ ăn.
Sau khi ăn cơm xong, tiểu Hắc Đản mang cặp sách lên vai, cùng mấy người bọn họ vẫy tay chào, vui vẻ mà chạy đi tìm Đổng Tất cùng Tứ Mao đi học.
Tiểu Du nhi chạy đuổi theo, không cam lòng mà gọi với theo, quay đầu ôm chân Tô Mai, ủy khuất nói: 'Hừ, không đợi."
"Anh trai đi học." Tô Mai ôm cậu nhóc vào nhà, đem chiếu trải ra giường, bày xếp gỗ cho cậu nhóc chơi.
Chu Chiêu Đệ phụ giúp mẹ Tô dọn dẹp phòng bếp, sau khi đi ra nhìn thấy Tô Mai đang cùng tiểu Du nhi chơi đùa, nhất thời cô ấy có chút ngẩn người.
'Khi con vừa mới sinh ra, cô cũng từng tràn ngập sự mong chờ, nhưng ngoại trừ việc cho bú sữa là cô có thể nhìn thấy nó, thì thời gian còn lại đến cả tên của nó cũng rất ít người nhắc trước mặt cô. '
'Nếu không phải trên bụng cô còn có vết sẹo, cô cũng sẽ hoài nghi, có phải chuyện cô mang thai và sinh con chỉ là giấc mơ thôi. '
Ba Tô đang gọt trúc ở bên cạnh hành lang, còn anh ba Tô đang ở trong viện chăm sóc rau trồng.
Chu Chiêu Đệ nhìn thoáng qua, sau đó lấy ghế nhỏ ngồi bên cạnh ba Tô, cầm trúc lên gọt. "Ngồi nghỉ một chút." Ba Tô cười nói: "Việc này không vội, trong nhà còn hai cái sọt chưa dùng tới.'
"Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi." Cô đã từng có khát vọng muốn nghỉ ngơi một chút, sau khi cô thoát khỏi nơi đó, lại phát hiện, hơn hai mươi năm dạy dỗ, cô bận rộn một cách máy móc, làm cho trong mắt cô đem chuyện tay chân luôn bận rộn khắc sâu vào trong xương cốt.
Tư lệnh Giang được Triệu Khác đỡ tới đây, nhìn tiểu viện gọn gàng ngăn nắp, cười nói: 'Có chút giống sinh hoạt điền viên."
Tô Mai vội vàng buông xếp gỗ trong tay xuống, đứng dậy nói: "Tư lệnh Giang!"
Tư lệnh Giang cười gật gật đầu: "Còn chưa nói cảm ơn cô ngày đó đã mát xa hai đầu gối cho tôi."
Tô Mai cười cười, sau đó giới thiệu cho ba, mẹ cùng anh ba: "Đây là tư lệnh Giang ở quân khu."
"Đây là ba, mẹ cùng anh ba của tôi."
Anh hai còn xem như bình tĩnh, nhưng anh ba lại có chút kích động, hai bên chào hỏi qua lại, tư lệnh Giang duỗi tay về phía Chu Chiêu Đệ nói: "Tiểu Chu, tới đỡ tôi đi ra sau núi một chút."
Chu Chiêu Đệ sửng sốt, mơ hồ cảm thấy có gì đó, đầu ngón tay hơi run nhẹ, tiến lên đỡ ông ra cửa, đi vê phía sau núi.
Tô Mai nghiêng đầu nhìn Triệu Khác nói: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn hai chén."
"Muốn ăn cái gì?" Mẹ Tô nói: "Để mẹ đi làm."
"Mẹ." Triệu Khác cười nói: "Để Tiểu Mai làm đi."
Mẹ Tô vừa định nói cái gì đó, cha Tô liền kéo kéo ống tay áo bà, cười nói: "Triệu Khác muốn cùng Tiểu Mai ở chung với nhau nhiều thêm một chút." Triệu Khác hơi mất tự nhiên mà sờ sờ mũi. Tô Mai cười nói: "Trong nhà còn mấy con cá trích, ngao nấu canh, như vậy đi." "Được."