Chương 277: Chu toàn một đời (3)
Chương 277: Chu toàn một đời (3)Chương 277: Chu toàn một đời (3)
Ở trong bếp, Triệu Khác giết cá, Tô Mai chuẩn bị mì.
"Thân thế của Chu Chiêu Đệ có vấn đề đúng không?”
"Ừm"" Triệu Khác chính là muốn cùng cô nói đến chuyện này: "Tên thật của cô ấy là Cố Miểu, là con gái lớn của nhà họ Cố ở Kinh Thị."
"Lão thái gia của nhà họ Cố lúc trẻ là ở Thái Y Viện, làm quan đến chức phán quan, con cháu trong nhà đa số là học y, đến thời dân quốc, cố gia bắt đầu phát triển mạnh nghề dược. Nhà xưởng, nhà thuốc đều trải khắp cả nước. Theo thời gian chiến tranh ngày càng lan rộng, con cháu cố gia đa số phải ra chiến trường, bọn họ có người trở thành quân y, có người ra tiên tuyến, có người trà trộn trong quân địch, càng không thiếu việc cung cấp thuốc men cho quân ta."
"Năm 35, cha của Cố Miểu, ẩn núp trong quân địch bị bại lộ, mẹ của cô tự sát, cô ấy cứ vậy mà mất tung tích. Cố gia vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy." Triệu Khác lại nói tiếp: "Đối với thuốc, người cố gia trời sinh đã có khí vị mẫn cảm hơn người, Cố Miểu càng là người có thiên phú kế thừa tài năng đó của vị kia, năm cô ấy năm tuổi dưới sự dạy dỗ của ba mình đang nếm qua nhiều loại thuốc..."
"Vậy vì sao lại bị người khác giam cầm lâu như vậy?" Tô Mai khó hiểu nói: "Là bởi vì lúc đó quá nhỏ, không học được cái gì sao?"
"Đây là nguyên nhân đầu tiên." Triệu Khác nói: "Còn nguyên nhân khác, hằng năm cô ấy đều sống dưới sự giám thị của người khác, rất ít khi nhìn thấy qua cây thuốc. Trương gia dường như biết được chuyện gì đó, khi còn trẻ đối với cô ấy phòng bị rất chặt, căn bản là không cho cô ấy bước vào nhà bếp dù nửa bước. Khi đi ruộng làm việc, trở vê còn phải soát người, cũng yêu cầu tắm rửa ngay lập tức, sau đó thay bộ quần áo mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn."
"Sau này thấy cô ấy dần dần chết lặng, mới hơi thả lỏng cảnh giác. Sau khi trinh sát viên đi qua, đơn giản chỉ cảm thấy người Trương gia trong thôn, từng người đều không dễ động vào, động một chút là lấy roi đánh người, anh ta ở đó hai ngày, điều tra rõ chuyện Chu Chiêu Đệ nhiêu năm chịu đựng sự ngược đãi, liền trở về, khi mua vé xe vì một câu vô tâm của người bán vé mà một quyền đánh bể cửa kính, bị cảnh sát bắt đi. Sau nửa ngày suy nghĩ, anh ta mới ẩn ẩn cảm giác có chỗ không đúng."
"Chỗ nào đóng quân cũng có người nhà họ Cố, bác sĩ quân y dựa theo tin tức cung cấp của trinh sát viên, lấy được một ít dã vật về kiểm tra, thực nghiệm, phát hiện bên trong dã vệt có tồn tại một lượng độc tố, liền làm báo cáo gửi đi. Vị nhà họ Cố kia sau khi nhận được bảng thành phần trong báo cáo, liền giật mình, đây rất giống với một trong số bí dược của cố gia nhà bọn họ."
"Loại thuốc này sẽ không nhanh chóng lấy đi mạng sống của người ta, nó sẽ từ từ mà tiêu hao hết sức sống trong cơ thể người đó, mà trong lúc tiêu hao đó, hơn phân nửa người dùng sẽ bộc phát sự thô bạo, hoặc là động thủ làm bị thương người khác, vào tù, hoặc là té ngã xuống khe suối, chết một cách ngoài ý muốn."
"Các anh chuẩn bị xử lý chuyện này thế nào?" Tô Mai nói: "Theo luật mà xử sao?"
"Cố Miểu còn có một người anh, anh ta tên là Cố Sâm, là vị bên người cảnh vệ viên kia, sau khi biết tin, lập tức bỏ huân chương xuống, tự mình đứng ra biện giải, thay em gái mình chịu phạt. Vị tướng lĩnh ở nơi đó cũng đen người Trương gia trong thôn đem đến bệnh viện quân bộ điều trị, cũng tiện tra rõ."
Cố Miểu không bao lâu liên thể hiện sự thông minh lanh lợi của mình, trên phương diện thuốc càng có thiên phú hơn so với những người cùng thế hệ quá nhiều.
Chu Chiêu Đệ, không, nên gọi là Cố Miểu.
Cô ấy trở lại từ sau núi theo tư lệnh Giang, rõ ràng người đã thả lỏng hơn hẳn. Có điều, thời gian ngẩn người cũng nhiều hơn.
"Đồng chí Tô." Lúc múc mì ở phòng bếp, Cố Miểu gọi Tô Mai, do dự nói: "Cô nói xem, tôi nên đi vê không?" Tư lệnh Giang thích ăn mì sợi nhỏ, Triệu Khác thích ăn sợi mì to dai, Tô Mai lấy mì sợi nhỏ trước.
Sợi mì nhỏ như sợi tóc cuộn mấy vòng ở trong canh cá trắng đục, vớt một đũa ra, cho hành lá cắt nhỏ vào, bỏ thêm bồ công anh đã chín.
Tô Mai đưa cho cô ấy: "Muốn trở về à?"
Dứt lời, cô bỏ mì sợi to vào nồi.
Cố Miểu lấy đũa, đi đưa mì cho tư lệnh Giang, trở lại lấy ghế đẩu dưới bếp và ngồi xuống, hai tay khoanh đầu gối, lẩm bẩm: "Không muốn."
"Khi còn bé lúc tôi bị đánh bị lạnh, tôi đặc biệt hy vọng họ có một người có thể xuất hiện, ngăn cản ở trước mặt tôi, bảo vệ tôi, cho tôi một miếng ăn... Sau đó, thất vọng nhiều lần, tôi cũng không dám chờ đợi nữa... Với tôi mà nói, có thể trốn ra được, sống ở doanh trại quân đội đã coi như là sắp xếp tốt nhất rồi."
Tô Mai nhìn cô ấy, không phải là không khát vọng, mà là khiếp đảm khi đối mặt với người nhà sắp đến.