Chương 278: Ngày sau, giúp tôi bảo vệ mọi người (1)
Chương 278: Ngày sau, giúp tôi bảo vệ mọi người (1)Chương 278: Ngày sau, giúp tôi bảo vệ mọi người (1)
"Cô cam tâm ở lại doanh trại quân đội sao?" Tô Mai múc mì ra, giữ cô ấy lại ở phòng bếp suy tư.
Với tính tình của Cố Miểu, cô ấy tuyệt đối không phải là người lùi bước.
Chắc là nhất thời mê man.
"Tiểu Tô." Tư lệnh Giang gọi Tô Mai đang để mì xuống định đi lại, cầm lấy chông tiên đặt ở trên bàn: "Phiền cô tìm quần áo mới cho tiểu Miểu, không trễ nãi ngày mai mặc."
Bây giờ Cố Miểu chỉ thay áo khoác mới làm bằng vải bông Tô Mai mà đưa.
Quần mặc phía dưới còn vá chỗ này chỗ kia, giày vải trên chân cũng chắp vá.
"Được!"
Buông bát xuống, lên tiếng chào hỏi tư lệnh Giang, ba Tô và mẹ Tô, cô dẫn Cố Miểu đi.
Triệu Khác và Tô Mai đưa cô ấy xuống dưới núi.
"Anh không đi làm à?" Tô Mai xem đồng hồ, thời gian không còn sớm.
"Đi lên." Triệu Khác nói: "Có chuyện cần nói với em."
“Anh nói đi."
"Ngày mai Cố Sâm tới đón Cố Miểu, anh định giao bản vẽ máy bay không người lái cho Cố Sâm mang đi."
"Có thể tin được không?"
"Nếu là anh ta, không thể tin cậy hơn."
Nói vậy, vừa nghe đã thấy có nội tình.
Tô Mai tò mò nói: "Anh quen biết Cố Sâm?" "Ừ”" Triệu Khác nói: "Năm đó anh dẹp loạn ở vùng núi Tây Nam, anh ta nhận được tin tức, nói có người từng thấy một người thiếu nữ có dáng dấp giống mẹ anh †a ở sơn trại bên kia."
"Tụi gặp nhau ở dưới chân núi, vừa liếc mắt là thấy ngụy trang của đối phương. Bởi vì đều muốn lẻn vào vào sơn trại nên yểm trợ cho nhau, phối hợp lẻn vào."
"Khi đó anh ta nóng lòng tìm em gái, thấy cô gái kia quả thật giống mẹ anh ta đến mấy phần, nên xúc động tiến lên nhận mặt, muốn dẫn người ta xuống núi. Kết quả, làm mình bị bại lộ."
"Anh ta là người nhớ ơn, nhiều năm qua, mặc dù tụi anh chưa từng liên lạc, nhưng mỗi khi anh gặp phải chuyện gì, anh ta luôn là người thứ nhất cứu giúp." Ví dụ như lần trước anh mang nọc độc về từ biên giới, nếu không có anh ta nhúng tay, bên Tây Bắc không thể nghiên cứu ra thuốc giải nhanh như vậy, sau khi biết Tôn Tự Cường xảy ra chuyện, cũng không nói hai lời đã đưa tới.
Nhà họ Cố, Cố Sâm, cảnh vệ viên của vị trên kia.
Tô Mai liên kết tất cả thông tin với nhau, cố gắng suy nghĩ hồi lâu, mới tìm thấy câu nói đó ở sâu trong óc. Năm đó, phải nói người tin tưởng nhất của vị kia đều có, vậy người thứ nhất... Người thứ hai... Người thứ ba là cảnh vệ viên của vị kia, Cố Sâm, đáng tiếc lại ra đi sớm...
Đoạn này là do có một lần cô lật xem tài liệu thấy, sở dĩ còn có chút ấn tượng là bởi vì trong tài liệu có hình của anh, vóc người thật đẹp trai. ...
Quần áo mới có chất liệu tốt của Tô Mai có không ít, không phải là mợ, Trâu Mẫn mua cho, thì là Triệu Khác, Dụ Lam, tràn đầy tình cảm.
Tô Mai không nỡ bỏ một cái nào.
Trong số vải vóc đổi đồ cũ ở khu gia quyến, có hai tấm vải bông ca-rô trắng xanh, một tấm vải may đồ lao động màu xanh đậm.
Tô Mai tìm ra, giặt qua nước, vắt khô, phơi trên giá tam giác, vào nhà cầm giấy bút, căn cứ theo dáng người của Cố Miểu, khí chất mạnh mẽ ẩn trong sự mềm yếu, vẽ váy dài vải bông, một cái quần yếm, một cái áo dài tay và một cái áo khoác vải kaki.
Sắp đến tháng năm, mặt trời rất lớn vào tâm hai, ba giờ chiều, Tô Mai vẽ xong, ba tấm vải đã khô một nửa, cô dùng dị năng hong qua một lần là hoàn toàn khô.
Dưới sự chỉ điểm của mẹ Tô, Tô Mai dựa theo kiểu dáng của bản thiết kế, cắt vải, ôm sang nhà họ Vương.
Trong phòng Trương Ninh có máy khâu, bây giờ cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm được nửa tháng, có thể dần dần hoạt động.
Được cô ấy chỉ dạy, Tô Mai học cách dùng máy may rất nhanh.
Cô có tinh thần lực duy trì nên tốc độ tay rất nhanh, đến hơn bảy giờ tối đã làm xong mấy bộ quần áo.
Buổi tối, Triệu Khác lấy ra bản vẽ, cẩn thận lau từng vân tay của Tô Mai ở trên đó, bỏ vào túi tài liệu: "Qua mấy ngày, anh tìm một quyển sách luyện chữ, em luyện một chút."
Không phải Tô Mai chữ không tốt, mà là quá dễ nhận dạng, dễ làm người ta nhận ra.
Tô Mai nói: "Bình thường em không dùng chữ viết."
Hiện cô đang bắt chước nét chữ của nguyên chủ, đã đến mức thật giả lẫn lộn.
"Cuối năm, chúng ta nhất định phải vê thủ đô một chuyến." Triệu Khác cất đồ xong, quay đầu cười nói: "Trong nhà có thói quen viết câu đối xuân, đến lúc đó nếu ai đề nghị viết câu đối cho em thì sao? Viết một chữ của học sinh tiểu học sao?"
"Còn sớm, chờ vào thu rồi luyện." Tô Mai che miệng ngáp, sau đó thân thể lăn một vòng, ôm lấy eo của anh, vùi đầu vào cổ anh.
Triệu Khác hít một hơi, cất giọng khàn khàn: "Tiểu Mai..." Tô Mai cảm nhận được sự thay đổi của thân thể anh, đầu tiên là người cô cứng đờ, sau đó nghĩ đến hôm nay kỳ kinh nguyệt của mình mới tới, cười khanh khách nói: "Trung đoàn trưởng Triệu chỉ có chút tự chủ này..."
Tô Mai còn chưa dứt lời, trên môi đã mềm nhữn.