Chương 279: Ngày sau, giúp tôi bảo vệ mọi người (2)
Chương 279: Ngày sau, giúp tôi bảo vệ mọi người (2)Chương 279: Ngày sau, giúp tôi bảo vệ mọi người (2)
Triệu Khác vốn chỉ nếm chút, nhưng mà một khi dính vào là nghiện, càng ngày càng muốn nhiều hơn...
"Ưm.' Tô Mai đẩy anh: "Cái đó của em tới."
"Cái nào?” Triệu Khác khàn khàn nói.
"Kinh nguyệt.....
Hôm sau, Tô Mai vừa đến nhà ăn đã nghe thấy tiểu Trang thần thần bí bí nói: "Đồng chí Tô, cô biết không? Trung đoàn trưởng Trương bị dẫn đi."
"Nói là ở quê nhà anh ấy, mọi người trong thôn đều có vấn đề." Đại Bàn cũng bát quái nói.
"Ồ”" Vậy hẳn là tra ra cái gì.
Hơn chín giờ, Tô Mai đi ra từ trong phòng ấp trứng, Cố Miểu mặc áo dài tay, quần yếm cô làm đi tới, nói cảm ơn.
Tô Mai quan sát, tóc ngắn đi, trên chân đi đôi giây da, cả người rất có tinh thần.
“Thích không?”
Cố Miểu gật đầu, ái ngại sờ túi áo to trước quần yếm như cô con gái nhỏ: "Đồng chí Tô, cô khéo tay quá.
"Mẹ tôi tay nắm tay dạy tốt."
Cố Miểu ngẩn ra, trước mắt lại xuất hiện gương mặt dịu dàng, nếu người đó không tự sát...
Lắc đầu, Cố Miểu không để mình nghĩ tiếp: "Đồng chí Tô, cô nói xem, sau khi trở về tôi có thể làm gì?"
Tô Mai nói: "Cô có chuyện muốn làm à?” Cố Miểu suy nghĩ: "Nấu cơm có tính không."
Làm đầu bếp không phải là không tốt, chẳng qua là nghe ý Triệu Khác, cô ấy có thiên phú ở phương diện y dược tốt hơn: "Không muốn học y sao?"
Cố Miểu mím môi: "Tôi lớn tuổi rồi, đã sớm bỏ lỡ tuổi tốt nhất để học tập."
"Chỉ cần muốn học, lúc nào cũng không muộn."
"Cô cảm thấy tôi có thể học tốt?"
"So với học sinh trường y." Tô Mai nói: "Tôi cảm thấy cô có ưu thế hơn."
Cố Miểu chìm trong suy nghĩ.
Buổi chiều, Cố Sâm đến.
Nhìn Cố Miểu đen gầy thon nhỏ, già hơn những cô gái cùng lứa trong gia tộc không dưới mười tuổi ngồi ở trên ghế sofa, Cố Sâm lập tức đỏ vành mắt.
Tay xuôi ở bên người nắm chặt, nghiến răng vang lên ken két.
Triệu Khác vỗ vai anh ta, nhắc nhở: 'Hù dọa em gái anh giờ."
Cố Sâm nhắm hai mắt, vẫn không nhịn được, xoay người sải bước ra khỏi nhà tư lệnh Giang, hỏi Triệu Khác đang đuổi theo: "Tên khốn kia bị nhốt ở đâu?"
Đây là hỏi trung đoàn trưởng Trương.
Triệu Khác nhìn anh ta trong chốc lát, quay đầu đi về phía quân đội: "Đi theo tôi."
Tư lệnh Giang đuổi theo, hô: "Hai anh kiềm chế cho tôi."
"Đã biết." Triệu Khác xoay người lại chào tư lệnh Giang, nói với Cố Sâm: "Buổi sáng tôi tự thẩm tra, anh ta không biết thân thế em gái anh."
"Không biết là không có tội sao? Anh ta đầu quân lúc mười sáu tuổi, trước khi đầu quân có thể không biết em gái tôi sống thế nào ở nhà họ sao? Anh ta có từng ngăn cản không? Có từng nghĩ bảo vệ tiểu Miểu một lần không? Còn nữa, anh ta và tiểu Miểu vậy là kết hôn à? Tiểu Miểu tự nguyện không? Con mẹ nó, đây chính là một tên cướp phụ nữ rồi xâm phạm, hôm nay tôi không đạp chết anh ta, tôi sẽ không phải họ CốI"
Cố Sâm nói không sai, dù lúc trước Trương Đại Chí biết chút luật pháp thường thức, thì sau khi làm lính, chẳng lẽ gã không biết mình xâm phạm Cố Miểu, người nhà họ ngược đãi Cố Miểu đều là phạm tội sao?
Triệu Khác đuổi canh phòng, cầm chìa khóa mở cửa phòng tối ra: "Người ở bên trong, đừng đánh chết, sống chết của anh ta có luật pháp chế tài. Giờ phút quan trọng này, anh đừng để người ta lưu lại nhược điểm gì."
Qua chuyện Cố Miểu là có thể nhìn ra được, nội đấu nhà họ Cố rất nghiêm trọng, không phải là không có ai mơ ước vị trí hiện tại của Cố Sâm.
Cố Sâm hung hăng phát tiết một trận ở bên trong, đánh gãy cổ tay cổ chân Trương Đại Chí, đi ra còn còn chưa hết giận: "Luyện một chút với tôi."
Dứt lời, anh ta xoay người đi về phía sân huấn luyện.
Triệu Khác đi vào nhìn, quay về gọi canh phòng tới dặn dò: "Gọi bác sĩ cho anh ta, đừng để anh ta chết."
'Dạt"
Hai người ngang tài ngang sức, càng đánh càng lên cao, Cố Sâm cũng chuyển từ phát tiết đơn thuần thành tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hồi lâu sau, hai người đồng thời nằm ngã trên đất trong tiếng vỗ tay như sấm của các chiến sĩ.
"Đi thôi." Triệu Khác đứng dậy, đưa tay ra, nói với Cố Sâm.
Cố Sâm mượn sức tay của anh đứng dậy, một trước một sau đi ra khỏi sân huấn luyện cùng anh: "Sao kết hôn mà không nói một tiếng?"
Sau khi xuống xe lửa, nghe chiến sĩ đi đón mình nói mới biết Triệu Khác vừa ly dị vừa cưới trong thời gian rất ngắn. "Bây giờ biết cũng không muộn.' Triệu Khác đưa tay ra nói với anh: "Bổ sung tiên mừng, buổi tối tới nhà ăn cơm."
Cố Sâm móc túi, sau đó nghĩ đến cái gì, lại cất tiền đi: Mang không nhiều tiền mặt, sau khi trở về tôi gửi quà cho anh. Buổi tối ăn cơm cũng được, tôi không có nhiều thời gian, lát nữa phải dẫn tiểu Miểu đi."
Triệu Khác chỉ hơi trâm ngâm: "Vậy anh đi theo tôi."
Dứt lời, anh quẹo vào phòng làm việc.
Buổi sáng anh đã mang bản vẽ tới, để trong tủ sắt ở phòng làm việc.