Chương 286: Tặng quà (2)
Chương 286: Tặng quà (2)Chương 286: Tặng quà (2)
"Còn vỏ nhiều nhất có thể để được năm ngày." Tô Mai suy nghĩ, rồi nói: "Lấy thịt hàu ra, rửa sạch phơi khô, thời gian để được sẽ dài."
Mẹ Tô ngẩng đầu nhìn trời: "Với thời tiết này, phải mấy ngày có thể phơi khô?"
Tô Mai cảm nhận nhiệt độ mặt trời chiếu lên người: "Bốn, năm ngày."
"Hay là chúng ta thuê căn nhà ở đây vài ngày, phơi nhiều chút." Anh ba Tô không ngừng liếm vỏ hào.
Tô Mai: "... Không cần phải ở nơi này, chúng ta có thể đục ra rồi mang về nhà phơi."
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản bất đắc dĩ bỏ vỏ không xuống, liếm môi: "Vẫn muốn ăn nữa."
Tô Mai nhìn mấy đứa bé đều lộ vẻ mặt đầy khát vọng, ừm, cô thấy bây giờ đừng ra biển nữa, ở đây nướng hàu đi.
Trong chốc lát, Triệu Khác và Hướng Thần thuê thuyền đã trở lại, nhìn hai ông bà như được tiêm máu gà, anh ba Tô và mấy đứa bé Hướng Đông cùng với thịt hàu trên tấm đá xanh bốc lên mùi thơm: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Mai không lên tiếng, cầm đũa vừa gọt xong gắp một con hàu nướng chín, đặt ở trên lá cây, đưa cho anh: "Nếm thử một chút."
"A, được rồi!" Tiểu Hắc Đản quay đầu nhìn thấy, hoan hô một tiếng, bỏ lại tôm trong tay, chạy tới kêu lên: “Mẹ, mau cho con một cái."
Những đứa trẻ khác thấy vậy, cười lớn, hoan hô chạy vội tới.
Tô Mai vội vàng gắp một con đưa cho Hướng Thần: "Mau ăn đi."
Hướng Thần kinh ngạc nhìn, nhận lấy, học Triệu Khác cầm que gắp, nếm thử một miếng, lập tức hiểu ra nguyên nhân các em trai, em gái kích động như vậy: "Cô Tô, cái này làm thế nào?" Tô Mai vừa đưa hàu đã nướng xong cho bọn trẻ, vừa nói: "Cạy vỏ, cho tỏi đã xào vào, nướng, mấy phút là chín."
Tôm và cá đều đã chín, Tô Mai chia tôm cho vài đứa nhỏ, cho Triệu Khác, Hướng Thần và Triệu Cẩn.
"Cô Tô." Trẻ con trên đảo ngửi thấy mùi thơm, từng đứa mang đồ tới.
"Cô Tô, cháu lượm được con ốc, cho cô."
Tô Mai nhận lấy một con ốc biển lớn, nhìn vào trong, thịt bên trong rất mập mạp.
"Cô Tô, cháu bắt được con hình bát giác, cô có lấy không?"
Tô Mai nghiêng đầu nhìn, là bạch tuộc: "Lấy."
"Cháu bắt được con cua..."
"Cháu bắt được con tôm..."
"Thịt trong vỏ con này có thể ăn được!" Có hai, ba đứa trẻ khác nhìn mấy người Tiểu Hắc Đản đang bưng đồ, tò mò nói: "Ăn ngon không?"
Tô Mai ngẩng đầu nhìn Triệu Khác: "Tạm thời không ra biển."
Triệu Khác nhìn bọn nhỏ vây quanh, cười nói: "Không sao, anh cạy vỏ, em nướng."
Tô Mai nhìn số lượng trẻ con: "Tỏi và đầu mang đi ít."
"Cháu về nhà lấy." Hướng Thần buông vỏ hàu đã ăn xong xuống, nói: "Cô Tô, còn thiếu gì không?"
Tô Mai nhìn số lượng còn dư lại, vẫn đủ dùng một lúc nữa: 'Lát nữa đi lấy thêm, cháu lấy nước lọc giúp cô trước."
"Vâng."
Nhưng mà, đã có đứa trẻ nghe vậy, chạy về nhà lấy. Vì thế, còn kéo theo không ít người lớn.
Cuối cùng, toàn bộ bãi cát biến thành tiệc nướng.
Buổi chiều, họ ngồi thuyền ra biển, chơi một lúc, sau khi nước triều rút, mọi người ra biển nhặt chút tôm, cua, cá, bạch tuộc, đồ hải sản.
Khi rời đi, Trịnh An Dung nhặt đầy một giỏ trứng vịt biển đã ướp, các nhà khác cũng đưa tới đồ hải sản, cá biển, rong biển, gà, vịt, còn có vải, xoài vừa chín chưa bán ra ngoài.
Hơn nữa, mấy giỏ hàu to họ đục, cá tôm nhặt khi ra biển và nước biển muốn mang theo cũng vốn không cách nào mang theo.
Triệu Khác và Tô Mai từ chối lia lịa, kết quả Lý Học Danh ra biển trở về hỏi tình huống, vỗ đùi nói: "Cái này có gì khó khăn, đi, tôi lái thuyền đưa mọi người đến bến tàu. Không phải lái xe tới sao, đến lúc ra bến tàu, tôi để lên nóc xe giúp mọi người, dùng dây buộc, đường lại không xa, còn sợ không kéo được về nhà à."
Tô Mai nhìn về phía Triệu Khác.
Triệu Khác lặng lẽ nắm lấy tay cô: "Thời gian còn dài, anh dần dần trả."
Về đến nhà đã muộn lắm rồi, Triệu Khác đến đội hậu cần tìm tài xế ngày mai ra ngoài mua đồ, mời anh lái xe tới nhà một chuyến, lên thành phố mang hộ ít đồ.
Tô Mai đun nước tắm cho mọi người, hai ông bà và anh ba thu dọn đồ, để thức ăn vào phòng để đồ lặt vặt, xung quanh để lẫn động vật; cho gà, vịt vào chuồng vịt; đổ hàu, cá, tôm, cua thì ao nước, dùng nước biển nuôi, sợ tôm, cua và bạch tuộc ra ngoài, cô còn chia ra dùng giỏ trúc quây chúng lại.
Rạng sáng, hơn bốn giờ, Triệu Khác nhẹ nhàng rút cánh tay dưới đầu Tô Mai ra, dịch chân cô đè ở trên người, đứng dậy xuống giường.
Tô Mai xoay mình cọ gối của anh, híp mắt nhìn ra ngoài: "Còn quá sớm!"
"Ừ”" Triệu Khác cúi người vỗ cô: "Ngủ nữa đi." "Thực đơn mấy món em viết ở trên bàn." Tô Mai nói: "Anh đừng quên mang cho bên cậu."
"Nhớ rồi." Sáng sớm trong núi có hơi lạnh, Triệu Khác dịch dịch góc chăn cho cô: "Ngủ đi."
"Ừ"
Triệu Khác đựng ba giỏ hàu, rồi cầm hai giỏ nữa lên, phủ vải che mưa, một giỏ đựng nước biển và các loại cá, tôm; xoài, vải và trứng vịt biển thì đựng đây một giỏ khác.