Chương 285: Tặng quà (1)
Chương 285: Tặng quà (1)Chương 285: Tặng quà (1)
Tô Mai cười ha ha, vốn định cắt một miếng cho cậu bé nếm thử, sau đó suy nghĩ, trong hải sản có nhiều ký sinh trùng, mà điều kiện chữa bệnh ở thời đại này lại không đầy đủ, cô nói: "Mẹ muốn xem con có phản ứng gì."
Mặt Lâm Niệm Doanh đầy dấu hỏi, Triệu Cẩn thì không tin: 'Cô Tô, cô cắt một miếng cho cháu nếm với."
"Là thịt sống." Tô Mai thuận miệng đáp một câu: "Lát nữa nhặt ít củi, bóc ít tỏi, cô nướng một ít cho các cháu ăn."
"Tiểu Mai." Ba Tô đục một con, lăn qua lộn lại mà nhìn, xác vừa cứng vừa xấu xí: "Cái này có thể ăn thật à?"
Tô Mai đưa vỏ đã được cạy ra ở trong tay cho ba Tô nhìn: "Ba, ba xem, ăn phần thịt mềm này."
"Ồ." Ba Tô nửa tin nửa ngờ.
Anh ba Tô thì rất tin không nghi ngờ lời của em gái, để Triệu Cẩn xuống, cầm lưỡi hái trong tay đục con to, trong chốc lát đục được một đống.
Tô Mai thấy sức lao động này của anh ba Tô thì không cần họ ra tay, nên đứng dậy đi lượm củi khô, để Hướng Đông dẫn Lâm Niệm Doanh vê, lấy túi gia vị từ nhà họ mang tới ra, thuận tiện xách một thùng nước lọc.
Hai đứa bé chạy rất nhanh, Tô Mai vừa nhặt xong củi, bọn nhỏ đã trở về.
Tô Mai nhận lấy túi gia vị, mở ra, lấy tỏi ra để bọn nhỏ bóc, mình ra bờ biển tìm tảng đá xanh, giấu người khác dùng dị năng cắt phần nhô ra, đốt thành một khối mỏng, rửa sạch sẽ sau đó cầm, dựng hai tảng đá lên, đốt củi.
Lúc này, Hướng Đông và Lâm Niệm Doanh đã bóc xong tỏi, Tô Mai lấy tấm gỗ nhỏ và một con dao nhỏ từ trong túi gia vị ra, đưa cái lớn cho Hướng Đông: "Băm nhuyễn tỏi." "Cô Tô." Triệu Cẩn chống gậy nói: "Cháu làm gì ạ?"
Tô Mai nhìn bốn phía, sau đó chỉ tiểu Du đang ồn ào muốn xuống từ trên lưng mẹ Tô: "Cháu dẫn tiểu Du chơi ở trên cát đi, bên này cát mịn, đúng lúc có thể để nó tập đi bộ."
Thằng bé đi thật, chỉ là không yên, luôn luôn ngồi xổm.
Triệu Cẩn cũng muốn nhặt củi, đục hàu, nhưng nhìn chân mình bó thạch cao, chỉ đành phải thở dài: "Dạ."
Tô Mai quét tinh thần lực ở trên đùi Triệu Cẩn, về cơ bản xương phát triển tốt, trở về có thể đến bệnh viện một chuyến, bỏ thạch cao đi.
"Cô Tô, băm vậy đã được chưa?" Hướng Đông cầm tấm gõ, chỉ tỏi đã băm nhuyễn trên đó, hỏi.
"Được rồi." Tô Mai cầm chai dầu nhỏ lên, đổ một ít lên tấm đá đã đun nóng, cầm bàn chải phết đều, nhận lấy tỏi đã băm nhuyễn rồi cho vào, cầm muôi vừa đảo, vừa nói với Hướng Đông: "Đến chỗ chú ba cháu lấy mười mấy con hàu ra đây giúp cô."
Hướng Đông đáp một tiếng, đến chỗ anh ba Tô ôm mười mấy con vê.
Tô Mai cho một ít muối vào tỏi băm, rồi đảo mấy cái, trộn thành một đống, sau đó cầm dao lên cạy ra vỏ hàu, dùng nước lọc rửa sạch sẽ, cho tỏi đã xào lên thịt hàu, đặt ở trên tấm đá mỏng và nướng.
"Mẹ, mẹ." Tiểu Hắc Đản cầm con cua hào hứng chạy tới: "Nhìn này, con bắt được con gì này!"
Nhà ăn không ít cua, có lúc cậu bé sẽ tò mò cầm chơi, Tô Mai sợ cua kẹp tay cậu bé, nên đã dạy cậu bé bắt cua như thế nào từ sớm.
"Thím." Lâm Niệm Doanh cầm con tôm màu xanh nhạt trong tay, thịt rất đầy đặn: "Còn cái này nữa."
Tô Mai nhìn ống quần vén lên, hai chân trân của cậu bé: "Xuống nước có lạnh không?” "Ban đầu có hơi lạnh." Lâm Niệm Doanh ngượng ngùng cười nói: "Sau đó quen ngay ạ.'
"Cô Tô." Hướng Bắc, Hướng Nam đồng loạt bắt cá tôm tới: "Có cần không ạ?"
"Cho cô." Tô Mai nhận lấy, ra bờ biển xử lý: "Các cháu ngồi ở đây, đừng chạy đi đâu, lát nữa là có thể ăn hàu."
Mấy đứa ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Mai rửa sạch sẽ cá, tôm, rửa lại nước lọc một lần, bỏ tỏi vừa xào còn dư lại vào lưng tôm, cho muối ăn, hành, tỏi vào trong bụng cá. Lấy hàu nướng chín ra, đổ dầu lên tấm đá xanh, để cá, tôm lên.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản nóng lòng nói: "Có thể ăn hàu chưa?"
Tô Mai tưới dầu lên cá, tôm, sờ vỏ hàu, còn hơi nóng. Cô đứng dậy ngắt mấy cái lá to, rồi dùng dao tước vài cái que nhỏ, cầm lá cây bọc hàu, đưa cho bọn trẻ, dạy chúng: "Dùng que gắp từ từ ăn, có thể uống nước bên trong, coi chừng nóng."
Mấy đứa bé bưng vỏ hào, cầm que gắp thịt hàu, dè dặt đưa đến mép, há miệng cắn một cái, sau đó cặp mắt đột nhiên sáng lên: "Ngon quái"
Dứt lời, có đứa cẩn thận mà nhấp một hớp nước trong vỏ, thở dài nói: "Rất tươi!"
"Ba, mẹ, anh ba." Tô Mai vừa đút tiểu Du uống canh, vừa hô với ba người trên đá ngầm: "Tới nếm thử một chút."
Ba người rửa tay đi tới, một người cầm một cái lên, dò xét mà ăn, sau vị mặn tươi của nước biển đậm đà là thanh thanh trong veo, dư vị ngọt ngào, ăn ngon!
Ba Tô nhìn dưới đá ngầm có vô số hàu chìm vào trong nước biển, động lòng nói: "Tiểu Mai, cái này có thể để được bao lâu?"