Chương 284: Hải đảo (2)
Chương 284: Hải đảo (2)Chương 284: Hải đảo (2)
Trong một năm chiến đấu gian khổ, liều mạng tiết kiệm chi tiêu, cuối năm đó, họ làm được hai chiếc thuyên máy, để nghề đánh cá bước vào cơ giới hóa.
Năm ngoái, để phát triển công nghiệp, họ phái đội viên đội khai hoang đến các nơi học tập kỹ thuật, sau khi trở lại tự chế tạo dụng cụ, thành lập nhà máy sữa, nhà máy chế biến đồ thủy sản và nhà máy lò ngói.
Đầu mùa xuân năm nay, nghe nói nhà lá ở lúc đầu của đội khai hoang trên đảo đã được thay thế bằng nhà gạch ngói. Đồng thời, trên đảo cũng xây bưu điện, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, trường tiểu học và bệnh viện.
Lên hải đảo, nhìn các công trình xây quanh núi, cánh đồng ruộng lớn, quả dại và trâu, la, dê, vịt thành bầy, khác xa Triệu Khác nói thì càng kinh ngạc.
Không thể không nói, người ở thời đại này quá có tinh thần nỗ lực. Trong thời gian chừng hơn hai năm, chỉ bằng một đôi tay cần cù, xây dựng một hải đảo hoang vu trở nên như ngày hôm nay.
Triệu Khác không chỉ một lân dẫn đội vào đảo cứu viện ở thời kỳ có bão, nên vừa lên đảo đã bị người ta nhận ra, mọi người đồng loạt tiến lên mời cả nhà đến nhà chơi.
"Chú Triệu! Cô Tô!" Con trai lớn của Trương Hạ Sơn là Trương Hướng Thần dẫn em trai, em gái chen vào đám người, nhìn họ cười nói: “Cháu nghĩ bây giờ các cô chú đến nên ra."
"Đi." Cậu kéo Tiểu Hắc Đản, nói: "Đến nhà anh, từ rất sớm mẹ anh đã nấu cháo hải sản, nấu trứng vịt biển, rán đậu phụ, làm bánh trứng, còn trộn với rong biển, đang chờ các em đấy."
"Chúng tôi ăn rồi... Tô Mai còn chưa dứt lời, đã nghe thấy bụng Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn và anh ba Tô đều kêu rột rột. Dậy quá sớm, đừng nói ba đứa đứa trẻ, mà hai ông bà và anh ba cũng không có khẩu vị gì, ở nhà chỉ ăn một chút cháo, nên lúc này nghe thấy ăn, ai cũng đói.
Tô Mai bật cười: "Được, bây giờ đành phiên nhà mọi người."
Dứt lời, Tô Mai đi tới bên cạnh Triệu Khác, vén lá chuối tây trên giỏ trúc lên, cầm túi kẹo chia cho Trương Hướng Thần và em trai, em gái của cậu, cùng với bọn nhỏ trên bến tàu.
"Cô Tô." bọn nhỏ gọi theo Trương Hướng Thần: "Chúng cháu nghe anh Hướng Thần nói, cô thích ăn đồ có vỏ, có ăn cái này không?"
Tô Mai thấy là hàu, vội vàng gật đầu nói: "Có!"
"Bên kia có rất nhiều." Bé trai chỉ đá ngâm ở xa xa: "Chúng cháu đục giúp cô, đục rất dễ."
Tô Mai nào có ý sai chúng, vả lại nửa số đá ngầm đều ngâm ở trong biển, luôn có sóng biển đánh tới, trơn trượt không nói, còn rất dễ ướt áo quần: "Cô còn chưa từng đục, lát nữa tự đục xem.”
"À..." Bọn nhỏ không hề thất vọng: "Không cần thật ạ?"
"Thật." Tô Mai xoa đầu chúng, cười nói: "Đừng tụ tập ở bên cạnh bến tàu, mau đi chơi đi."
"“Hì hì... Vậy lát nữa cô xem."
Nhà Trương Hạ Sơn cách xa khu xây dựng, ở bên kia đảo, nhà được xây ở giữa sườn núi, cả nhà nuôi bốn, năm trăm con dê, hơn một trăm con vịt.
Vợ Trương Hạ Sơn là Trịnh An Dung có tính cách rất dịu dàng, thấy bọn nhỏ dẫn nhà Tô Mai tới thì vội vàng tươi cười ra đón: "Tôi nghĩ nếu hôm nay tới, lúc này hẳn đã đến. Mau vào đi."
"Chào chị Trịnh." Tô Mai cười nói: "Tôi họ Tô, chị gọi tôi là tiểu Mai đi. Đây là ba tôi, mẹ tôi, anh ba tôi." Tô Mai chỉ từng người giới thiệu: "Đây là bốn đứa bé nhà chúng tôi, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Lâm Niệm Huy, Triệu Du." Dứt lời, chỉ Triệu Khác đang nói gì cùng Trương Hướng Thần ở phía sau: "Chồng tôi, Triệu Khác."
Triệu Khác vểnh lỗ tai, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
"Cô Tô, chúng cháu quen biết chú Triệu." Đứa trẻ tên Hướng Đông nói: "Chú ấy đã cứu mạng em ba cháu, là Hướng Bắc."
Trong đám người, lập tức có đứa bé cười khúc khích gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Cô Tô, cháu tên là Hướng Bắc."
Trịnh An Dung chào hỏi mọi người, bế bé gái, nói: 'Nhà chúng tôi có sáu đứa, đây là đứa thứ tư, Hướng Nam, còn hai đứa nhỏ nữa đang ngủ."
Trước khi tới Tô Mai đã chuẩn bị, chia cho mỗi đứa bé một món quà gặp mặt.
Trịnh An Dung đáp lại một câu theo mỗi đứa bé.
Ăn cơm xong, Trịnh An Dung phải đi làm, cả nhà cầm giỏ không và lưỡi hái của nhà họ Trương, mang xẻng nhỏ từ chỗ anh em Trương Hướng Thần ra bờ biển đục hàu.
Tháng năm sắp tới, Tô Mai suy nghĩ làm nhiều hải sản, làm mấy cục muối để ở trong rương, gửi đi cho các thân thích, để tất cả mọi người nếm món ngon.
Đi ra từ nhà Trương Hạ Sơn, mấy người Tô Mai ra chỗ đá ngầm đục hàu. Triệu Khác được Trương Hướng Thần dẫn đi thuê thuyền đánh cá, thật vất vả mới tới đây một chuyến, không ra biển vui đùa một chút hình như cứ thiếu thiếu.
Hàng năm không ai ăn, hàu bám vào đá ngầm, số lượng chẳng những nhiều, con nào con nấy còn to mà mập mạp.
Tô Mai đục một con, tách vỏ ra nếm thử một miếng, rất tươi.
"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản kinh hãi: "Mẹ ăn sống?"