Chương 288: Nhận được tiên (1)
Chương 288: Nhận được tiên (1)Chương 288: Nhận được tiên (1)
"Em và bọn trẻ không viết thư à?" Triệu Khác cười nói.
Tô Mai suy nghĩ: "Vậy ngày mai hãng gửi."
"Mẹ, mẹ." Tiểu Du mơ mơ màng màng tỉnh dậy, xoay mình ngồi dậy, vừa hướng ra ngoài, vừa la lớn: "Mẹ..."
Tô Mai vội vàng bước nhanh vào nhà, đón lấy cậu bé ở mép giường, cầm quần yếm, đồ lót, giày, mặc vào cho cậu bé, bế cậu bé nhanh chóng vào nhà vệ sinh.
Triệu Khác nhấc phích nước nóng đổ vào bát sữa bột.
Tô Mai cầm khăn lông lau tay lau mặt cho cậu bé, đưa cậu bé cho Triệu Khác, nói: "Anh bế với đút nó, em lấy chút hải sản cho mấy người sĩ quan hậu cần."
"Không, không..." Tiểu Du ôm cổ Tô Mai, rụt vào trong ngực cô.
Vừa thức dậy, trừ Tô Mai, vào lúc này cậu bé không muốn ai cả.
"Em đút đi." Triệu Khác đưa bát cho Tô Mai, đi ra ngoài, nói: "Anh đi lấy."
Tô Mai nhìn hai ông bà và anh ba làm việc không ngừng, đút tiểu Du uống sữa xong, sau đó cô quyết định dẫn theo cậu bé đến nhà ăn canh tác đi làm cùng.
Triệu Khác xách nửa giỏ hải sản, đưa hai mẹ con đến cửa nhà ăn, giao giỏ trúc cho Đại Bàn phơi cải dầu, rôi mới xoay người đến quân đội.
Tô Mai để tiểu Du xuống, cầm cải dầu nhìn, rất đầy đặn, cây trồng trong núi không bị ảnh hưởng bởi nạn hạn hán bên ngoài mà giảm sản lượng.
"Mua dầu không?" Đại Bàn mang hải sản đến phòng bếp, trở lại nói: "Buổi chiều ép dầu, phải mau tìm sĩ quan hậu cần quyết định."
"Bán không?”
"Hôm qua chúng tôi cân rồi, năm mươi mẫu cải dầu thu hoạch được hơn mười lăm ngàn cân cải dầu, làm sĩ quan hậu cần rất vui vẻ, lúc này cô qua, bảo đảm anh ấy dễ nói chuyện."
Tô Mai nhìn bốn phía: "Người đâu?"
Đại Bàn chỉ chỉ phòng nhỏ trong phòng bếp: "Đang tính toán sổ sách ở bên trong đó."
"Vậy lát nữa tôi sẽ qua."
Để tiểu Du chơi ở chỗ Đại Bàn, Tô Mai vào phòng ấp trứng điều chỉnh vị trí cho trứng giống, đi ra chỉ thấy Đại Bàn đang vừa bế tiểu Du vừa chỉ huy các chiến sĩ rửa cải dầu.
Có chiến sĩ ôm chiếu đi ra, trải từng cái chiếu ở sân, phơi nắng cải dầu đã rửa sạch.
Lần đầu tiên, sĩ quan hậu cần chuẩn bị ép thử năm trăm cân trước.
Dầu vừa ép có khí xanh, phải rán lên ăn mới ngon.
Tô Mai mua mười cân, dùng chai sữa Mạch nha đựng mỗi chai hai cân cho ba mẹ Triệu Khác, anh cả, anh hai.
Còn lại bốn cân. Tối đó, Tô Mai rán viên chiên, nấu chân giò hun khói chấm tương nấm và mắm tôm.
Cho Thái Giai Vi, bà Vương chút viên chiên, còn lại cho cả nhà ăn. Tương nấu không nhiều, để cho ba mẹ Triệu Khác, anh cả, anh hai, còn dư lại hai bát rưỡi.
"Đúng rồi." Nhìn Tô Mai đóng gói, không có áo lông dê, mẹ Tô nhắc nhở: "Chị dâu tư con đừng quên mang áo lông dê cho ba con mẹ chồng."
"Mẹ." Tô Mai cười nói: "Trời tháng năm mà gửi áo lông dê, mẹ chồng con có thể nói con khờ không?”
Triệu Khác bỏ thư mấy đứa bé viết vào phong thư, dùng hồ dán dán miệng, nghe vậy cười nói: "Suy nghĩ nhiều rồi, mẹ anh chỉ cảm động đến mức nước mắt rưng rưng." Tô Mai suy nghĩ về từ hình dung của anh, không nhịn được cười nói: 'Vậy thì gửi đi."
Hôm sau đi gửi thư và đồ, Triệu Khác nhận được hai túi to gửi tới từ thủ đô.
Tô Mai cầm kéo cắt, mẹ chồng gửi hai bộ quần áo mùa hè, nón che nắng, một đôi giày xăng đan cho cô và bốn đứa bé.
Chị dâu cả gửi truyện thiếu nhi, đô dùng văn phòng phẩm, sữa bột, kẹo sữa, sữa Mạch nha và sô-cô-la rượu cho bốn đứa bé, gửi một cái váy đỏ, hai tấm vải bông hoa nhỏ, hai chai rượu vang đỏ và một bộ mỹ phẩm cao cấp mua ở cửa hàng của Hoa kiều cho cô.
Tiểu Hắc Đản nhìn quần áo mới, ôm vào nhà đi thay.
Tiểu Du vừa thấy thì nóng nảy, kéo quần áo của mình, kéo mẹ Tô gần ở mình, lôi vào trong phòng, trong miệng còn kêu: "Thay!"
"Được, được, tiểu Du của chúng ta cũng thay đồ mới." Mẹ Tô nhận quần áo trong tay của cậu bé, bế cậu bé, cởi quần áo trên người cậu bé, thay đồ: "Được rồi, đi vào nhà soi gương."
Trên tủ áo khoác của Tô Mai gắn một chiếc gương.
Tiểu Du vào nhà, Tiểu Hắc Đản đã soi gương rồi, hai đứa em đẩy anh một chút, anh đẩy em một tý, bắt đầu tranh nhau quyên sử dụng gương.
Thật ra thì tiểu Du thấp như vậy, có đứng ở chính giữa cũng thấy mình.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh hứng thú với truyện thiếu nhi hơn với quần áo và thức ăn, mỗi người chọn một quyển, ngồi ở trên ghế đọc.
Tô Mai cầm sô-cô-la rượu cho mọi người ăn, sau đó tò mò mở thư của mẹ chồng ra.
Phong thư phồng lên, siêu dày, Tô Mai còn tưởng rằng viết cái gì, ai ngờ vừa mở ra, một xấp tiền dày rơi ra đầu tiên. Tô Mai nhặt tiền lên, rút thư ra đọc, sau đó cầm tiền, cười nói với Triệu Khác: "Trung đoàn trưởng Triệu, nhìn này, mẹ em cho em chỉ phí trong nhà. Em xem."
Tô Mai cất tiền cười khanh khách nói: "Ngày sau chỉ cần em ôm chặt bắp đùi mẹ là được."