[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289: Nhận Được Tiên (2)

Chương 289: Nhận được tiên (2) Chương 289: Nhận được tiên (2)Chương 289: Nhận được tiên (2)

Triệu Khác buồn cười liếc nhìn cô: "Ý của em là, sau này không cần tiền lương của anh”

Tô Mai sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Không, không, cái này vẫn nên có."

Hai ông bà ăn sô-cô-la rượu, toe toét nhìn hai người đùa giỡn. ...

Qua đoan ngọ, Tô Mai vốn muốn dẫn hai ông bà đến vi long ốc xem.

Kết quả, hai ông bà nghe thấy trong vô tuyến nói trời không mưa đã bao lâu, lo lắng quê quán vốn thiếu nước cũng sẽ xuất hiện tình hình hạn hán, hơi ngồi không yên, vội vã rời đi.

Tô Mai vội vàng tìm đội trưởng Lý đội canh tác mua chút đồ hải sản, rồi tìm sĩ quan hậu cần mua năm cân dầu hạt cải, cả đồ khô, măng khô, hàu khô các thứ nhà mình phơi, đựng đầy năm giỏ to.

Hai ông bà nhìn mà cười: "Tiểu Mai, ba mẹ có ba người, con cho nhiều như vậy, sao mang được?"

"Nhiều ạ?" Tô Mai lật xem, không nỡ bỏ đi một cái gì: "Không nhiều lắm đâu."

Triệu Khác nhíu mày: "Giảm hai giỏ, giỏ cũng phải là giỏ nhỏ nhất."

Giường nằm quy định sẵn, giỏ quá to không nhét vào gầm giường được.

Tô Mai giảm nửa ngày, cũng không giảm được mấy món, cuối cùng vẫn là Triệu Khác trực tiếp chỉ hai giỏ, nói: "Cho mấy người cậu Lưu hai giỏ này."

Buổi tối hôm đó, Tô Mai cầm hai rương mây của nguyên chủ vào trong phòng hai ông bà: "Ba, mẹ, đây là..."

Cái rương là ba Tô tự tay bện, là mẹ Tô dọn dẹp đồ, quần áo bên trong, sao hai người lại không nhận ra.

Tô Mai còn chưa dứt lời, hai người nhìn rương mây đã đỏ vành mắt. "Hộ khẩu con để lại, ba mẹ mang những thứ này về làm kỷ niệm."

Tô Mai thấy hai ông bà sẽ không ở lâu, buông đồ xuống, trở về phòng.

Triệu Khác thấy cô đi vào, cười, giang hai cánh tay ra.

Tô Mai nhào vào trong ngực anh, ôm chặt eo của anh, mím môi cười, nói: "Trung đoàn trưởng Triệu, ba mẹ em sắp đi, có phải anh cũng làm xong, chuẩn bị bắt nạt em không?"

"Cho anh bắt nạt à?" Triệu Khác khàn khàn nói.

Bên tai Tô Mai nóng lên, tay ôm eo anh siết chặt.

Triệu Khác khẽ cười: "Anh cảm thấy hai chai rượu vang đỏ chị dâu cả gửi tới vô cùng tốt, hôm nào chúng ta thử nhé."

Vé Triệu Khác mua là buổi chiều, buổi sáng họ đến thành phố, đến khách sạn nhà nước đặt hai bàn, rồi mới lái xe đến nhà họ Lưu.

Sợ họ ở nhà lại chuẩn bị nấu ăn từ sớm, trước khi tới, Triệu Khác không gọi điện thoại cho Lưu Gia Thịnh trước.

Bà Lưu nghe thấy tiếng xe, đi ra nhìn, lập tức kích động hô với phòng làm việc: "Lão Lưu, mau, mau ra đây, ông xem ai tới kìa"

Bà Lưu chưa gặp hai ông bà nhà họ Tô và anh ba Tô, nhưng nhìn hai ông bà và bọn nhỏ đi bên cạnh Tô Mai, sao có thể không đoán ra được.

Lưu Gia Thịnh nhìn ra ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vội vàng bước nhanh ra đón, đưa tay ra từ xa xa: "Ông anh, mong mỏi anh mãi."

Ba Tô cười ha hả nghênh đón, bắt tay Lưu Gia Thịnh, nói: "Biết mọi người bận rộn công việc, vốn không định quấy rầy..."

"Bận rộn đi nữa cũng đâu quan trọng bằng gặp anh!" Lưu Gia Thịnh nắm thật chặt tay ba Tô, quan sát ba Tô một phen: "Vài năm không gặp... Chúng ta đều già rồi." Mặc dù Tô Mai cố gắng làm mọi thứ ở nhà để cải thiện cơm nước, cũng không thể nuôi ba Tô mập hơn trong thời gian ngắn.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ đến Lâm Kiến Nghiệp, sau đó chóp mũi chua xót, không ngừng đỏ vành mắt. Nhưng ngại Tô Mai đứng bên cạnh và Triệu Khác mang giỏ trúc tiến vào, hai người lại vội vàng nhịn xuống.

"Đi, theo em vào nhà." Giọng Lưu Gia Thịnh khàn khàn: "Nhiều năm không gặp, hai anh em ta chuyện trò một chút."

Tô Mai kéo lấy Tiểu Hắc Đản muốn đi cùng: "Niệm Huy, con thật vất vả tới một chuyến, không đi thăm chú cháu sao?"

"A, đúng rồi." Tiểu Hắc Đản kịp phản ứng, vội vàng lấy một con ốc biển lớn trong giỏ trúc, cầm lấy, chạy ra ngoài: "Mẹ, con đi đây."

"Đi đi." Tô Mai vẫy tay với cậu bé.

Tiểu Du vừa thấy Tiểu Hắc Đản chạy ra cửa, vội vàng dùng dằng xuống từ trong ngực Tô Mai, chạy đuổi theo.

Lâm Niệm Doanh rõ ràng cảm thấy bầu không khí giữa người lớn không đúng, nhìn nhau cùng Triệu Cẩn, hai người đi ra ngoài theo tiểu Du, nói: "Thím/cô Tô, chúng cháu dẫn tiểu Du ra cửa chơi."

Tô Mai gật đầu, giữ lại bà Lưu và mẹ Tô nói chuyện, đi về phía Triệu Khác ở trước giỏ trúc.

Triệu Khác liếc nhìn sắc mặt cô, đưa tay nắm tay cô, an ủi: "Dù sao cũng là đứa trẻ một tay họ nuôi nấng..."

"Em biết." Tô Mai cười với anh: "Lúc ba mẹ đi, có phải chúng ta phải cho chút tiên tiêu vặt không?”

Trong rương mây của nguyên chủ và Lâm Kiến Nghiệp chắc chắn có không ít tiền gửi ngân hàng, chẳng qua là dẫu sao những thứ kia không có quan hệ gì với họ. Triệu Khác lấy phong thư ra đưa cho cô: "Nhìn xem có đủ không?"

Tô Mai mở ra, có hai mươi cân phiếu lương thực cả nước, một trăm đồng: "Trung đoàn trưởng Triệu, anh giấu quỹ đen."

Tiền lương, sổ tiết kiệm đều không cho cô à?
Bình Luận (0)
Comment