Chương 291: Hưởng phúc con rể (2)
Chương 291: Hưởng phúc con rể (2)Chương 291: Hưởng phúc con rể (2)
Tô Mai vội vàng bấu vào eo Tiểu Hắc Đản, đẩy cậu bé về phía cửa xe: "Được rồi, đừng đánh nữa, đánh tiếp mẹ sẽ tức giận."
"Là nó đánh con trước." Tiểu Hắc Đản tức giận, trợn mắt nhìn tiểu Du.
Tiểu Du hơi nhíu mày, trừng cậu bé, nói: "Khóc..."
"C-K‹Í-T... T... T" một tiếng, xe dừng lại, Triệu Khác đi xuống, đến nhà hàng Tây Khởi Sĩ Lâm, dùng cơm nhà nước thanh toán nốt số tiền còn lại, mua thịt trâu, năm hộp kem.
Thịt trâu được bỏ vào cốp sau, kem thì chia cho mấy mẹ con trên xe.
Lần này, Tiểu Hắc Đản và tiểu Du không ồn ào nữa.
Tô Mai chỉ cho tiểu Du nhấp nháp hai miếng nhỏ.
Tối đó, cả nhà ăn bữa tối dưới ánh nến.
Bọn nhỏ ăn vui vẻ không thôi, nhưng Triệu Khác dòm Tô Mai với vẻ mặt đầy buồn bực.
Anh vốn đã lên kế hoạch xong xuôi, buổi tối tùy tiện ăn một chút, chờ mấy đứa bé ngủ, anh và tiểu Mai ngồi xuống, hưởng thụ bữa tối có rượu vang đỏ, thịt bò bít tết kiểu tây.
Tô Mai thu dọn bát đũa xong, thấy anh vẫn vậy, không khỏi trộm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Thời gian không còn sớm, trung đoàn trưởng Triệu, mau tắm cho Tiểu Hắc Đản, tiểu Du đi."
Triệu Khác lau mặt, bế hai đứa bé, cầm giặt quần áo để thay Tô Mai đã chuẩn bị, vào phòng tắm.
Tô Mai ngắm nhìn ngoài cửa, thấy anh bế đứa trẻ đi xa thì vội vàng đi vào phòng ngủ, thay bộ chăn ga gối đệm màu đỏ tươi, sau đó đến phòng anh từng ở, thay bộ chăn ga gối đệm anh ba dùng, cầm chăn bao quanh mép giường một vòng, tránh cho ban đêm đứa trẻ ngủ rồi rơi xuống giường.
Triệu Khác bế đứa trẻ trở lại, quét mắt nhìn cái chăn đỏ thẫm trên giường, dưới chân dừng lại, quay đầu nhìn Tô Mai, ánh mắt kia nóng hừng hực.
Tô Mai sợ hãi, ôm quần áo đi thay, nhanh chóng lao ra ngoài: "Em đi tắm."
Triệu Khác khẽ cười, bế hai đứa bé xoay người ra cửa, ở trong sân dỗ hai đứa ngủ rồi trực tiếp bế vào mái tây, khi thấy chăn bao quanh mép giường, sự vui sướng trong lòng không ngừng được.
Tô Mai lằng nhằng hơn bốn mươi phút ở trong phòng tắm, sau khi hơ khô tóc bằng dị năng, cô mới ôm quần áo bẩn đi ra.
Ngâm quần áo bẩn ở trong chậu, cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ, hô hấp của Triệu Khác đều đặn, anh đã ngủ.
Không thể nói thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, Tô Mai tắt đèn, nhẹ nhàng đi qua Triệu Khác, lên giường.
Nhưng mà cô chưa nằm xuống, người đã được Triệu Khác ôm ở trong ngực.
"Đúng là làm cho người ta đợi lâu..." Triệu Khác xoay mình, đặt cô ở dưới người.
"Không phải anh đã ngủ rồi sao, ưm... Em muốn ở trên..."
Kiếp trước, lúc Tô Mai đi học, cô từng yêu đương mông lung mấy lần, sau khi tận thế tới, trong lòng cũng từng xuất hiện sự yêu thích với người khác phái, chẳng qua là chưa từng da thịt thân thiết, hồn xác hợp nhất với người khác giống như bây giờ.
Nói như thế nào đây, cảm giác rất tốt.
Tô Mai suy nghĩ, đặt tay ở ngang hông Triệu Khác, không ngừng giật giật, vẽ một vòng quanh eo anh.
"Tiểu Mai." Triệu Khác không mở mắt, tay ôm lấy cô siết chặt: "Anh không ngại thêm một lần nữa."
Hai chân Tô Mai run run, cô cựa ra khỏi ngực anh lăn một vòng trên giường, đưa lưng về phía anh, nói: "Anh nên đi tập luyện sáng sớm."
Tiếng kèn đã vang một hồi lâu.
Triệu Khác khẽ khẽ cười, đưa tay vén mái tóc như mây của cô ra sau, ló đầu ở trên vai cô và in dấu một nụ hôn rồi mới xoay mình ngồi dậy, vén chăn xuống giường: "Em ngủ tiếp đi, anh nấu cháo trước."
Tô Mai kéo chăn đắp, khẽ đáp.
Sợ Tiểu Hắc Đản, tiểu Du tỉnh dậy làm ồn đến Tô Mai, Triệu Khác bật bếp nấu cháo, cầm quân áo đi vào phòng tây gọi hai đứa dậy rửa mặt, sau đó bế đến quân đội.
Trên đường, hai đứa bé vẫn còn buồn ngủ, đến sân huấn luyện thì lập tức bị khẩu hiệu rung trời và nhịp bước đều các chiến sĩ của hấp dẫn.
Triệu Khác để hai đứa xuống, Tiểu Hắc Đản và tiểu Du trợn mắt to nhìn, ngơ ngác nhìn từng tốp chiến sĩ đi qua trước mặt.
Chính ủy Tống chạy bộ qua, tò mò dừng lại: 'Sao cậu đưa chúng tới?"
"Ừm”" Triệu Khác quét qua từng chiến với ánh mắt sắc bén sĩ, trong miệng tùy ý nói: "Để chúng đến xem việc đời."
"Ồ." Chính ủy Tống tin là thật, ngoắc ngoắc tay với hai đứa bé: "Đi, bác Tống dẫn các cháu đi thăm quan.”
Tiểu Hắc Đản nhìn về phía Triệu Khác, mặc dù cậu bé bướng bỉnh, nhưng cũng biết khi đến sân huấn luyện, khí thế của chú Triệu lập tức thay đổi, xa cách và không dễ nói chuyện như bác Tống.
Triệu Khác đang định đến bệnh viện một chuyến, thấy vậy, gật đầu với cậu bé: "Đi đi." Tiểu Hắc Đản kéo tay tiểu Du, đi tới bên cạnh Chính ủy Tống, nói cảm ơn.
"Có muốn bác bế không?" Chính ủy Tống hỏi hai đứa.
Tiểu Hắc Đản lắc đầu, tiểu Du cũng bắt chước lắc đầu theo.
"Vậy được." Chính ủy Tống cười nói: "Đi không nổi thì nói với bác, bác bế các cháu đi."
Dứt lời, Chính ủy Tống dẫn hai đứa đi quanh vòng ngoài sân huấn luyện, chậm rãi đi dạo.