Chương 292: “Đống cặn bã” (1)
Chương 292: “Đống cặn bã” (1)Chương 292: “Đống cặn bã” (1)
Triệu Khác phân phó các chiến sĩ mấy câu, giao đội ngũ cho Mạnh Tử Hành, rồi bước nhanh ra khỏi quân đội, đến bệnh viện quân y.
Ông viện trưởng thấy anh tới, cho là Tô Mai đã xảy ra chuyện gì, kéo ngăn kéo cầm kim bạc ra theo bản năng.
Triệu Khác chìa tay ra: "Tôi tới là muốn hỏi, bây giờ thân thể vợ tôi có thể có con không?”
Ông viện trưởng sững sờ, sau đó cả giận: "Đừng hòng mơ tưởng! Có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ cái này, không bằng để cô ấy học cách khống chế tính tình nóng nảy như thế nào, không mắc bệnh trong vòng một, hai năm."
Triệu Khác gật đầu, nói tiếng cảm ơn, xoay người mở cửa phòng ra.
Ông viện trưởng sửa sang lại ca bệnh trong tay, không ngẩng đầu lên, nói: "Đừng quên đến chỗ bác sĩ Vương, cầm túi đồ kế hoạch hóa gia đình."
Tay nắm chốt cửa của Triệu Khác cứng đờ, anh đưa lưng về phía ông viện trưởng, trên mặt thoáng qua vẻ quẫn bách, đêm qua... Khụ, anh bắn ở ngoài.
Tô Mai nhắm hai mắt để dị năng bơi mấy vòng trên người, biến mất đau nhức trên người, vẻ mặt mới dễ chịu mà mặc quần áo.
Cầm thìa khuấy cháo, Tô Mai đến chuồng vịt nhặt ba quả trứng gà, năm quả trứng vịt, trứng vịt được đựng trong hũ sành, trứng gà đập vào trong chậu nhỏ, làm bánh trứng rắc hành lá cắt nhỏ.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh dậy, rửa mặt, đọc sách một hồi, chỉ cảm thấy bây giờ trong sân rất yên tĩnh, hơi suy nghĩ, sao không nghe thấy tiếng Tiểu Hắc Đản và tiểu Du đùa giốn.
"Em đi xem" Lâm Niệm Doanh cầm sách mở cửa mái đông ra, chăn trên giường rất gọn gàng, đâu còn bóng hai nhóc con: "Thím, Tiểu Hắc Đản, tiểu Du đâu ạ?"
Cậu bé vừa dứt lời thì nghe thấy Tiểu Hắc Đản phấn khích nói ở ngoài sân: "Chú Triệu, họ siêu đỉnh! Hai chân đạp một cái là nhảy ra từ cái hố to kia, còn nữa, còn chú bắn súng đó nữa: "bùm chíu" một cái đã bắn chết một con chim sẻ..."
"A a..." Tiểu Du kêu lên theo: "Chim, rơi."
Lâm Niệm Doanh chạy tới, mở cửa ra, nhìn hai đứa được Triệu Khác bế, kinh ngạc nói: 'Chú Triệu, chú dẫn các em đến quân đội ạ?"
Triệu Cẩn cũng tò mò nhìn sang.
"Ừ" Triệu Khác vào sân, để hai đứa bé xuống, ánh mắt quét qua phòng bếp, chuyển bước chân, vội vã vào phòng ngủ, lấy đồ kế hoạch hóa gia đình trong túi ra, bỏ vào trong rương ở đầu giường.
"Ăn cơm." Tô Mai bưng cháo đặt ở trên bàn ăn, thò đầu nhìn mái đông, khi thấy Triệu Khác đậy nắp rương lại: "Tìm gì đấy?"
"Tìm, tìm đôi tất."
"Tất ở trong rương mây: " Tô Mai chỉ cho là anh huấn luyện nên ướt tất, muốn thay đôi khác: "Cần em lấy hộ anh không?"
"Tiểu Hắc Đản và tiểu Du vừa chơi bùn bẩn tay, em rửa tay cho chúng trước đi." Triệu Khác nói: "Để anh lấy."
"Ừ" Tô Mai xoay người đi ra cửa, dắt hai nhóc con ríu rít không ngừng ở trong sân, mở vòi nước, rửa tay rửa mặt cho hai đứa, cũng nói với Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh: "Mau để sách xuống, rửa tay ăn cơm."
"Dạ." Lâm Niệm Doanh nhận lấy sách trong tay Triệu Cẩn, mang vào trong phòng, đi ra nói: "Thím, ngày mai Tiểu Hắc Đản và tiểu Du có đến doanh trại quân đội không?”
"Đến!" Tiểu Hắc Đản la ầm lên: "Em và bác Tống đã nói xong rồi, ngày mai vẫn đi tìm bác ấy" Tiểu Du gật đầu theo: "Đến."
"Chú Triệu." Lâm Niệm Doanh vừa rửa tay, vừa hỏi Triệu Khác: "Ngày mai cháu có thể đi cùng không?"
"Chỉ cần các cháu không sợ khổ cực." Bình thường thời gian huấn luyện là từ rạng sáng bốn giờ rưỡi bắt đầu.
"Không sợi" Lâm Niệm Doanh cười nói.
Tô Mai cầm đũa, bưng bánh trứng, đi ra từ phòng bếp, ngẩng đầu chỉ thấy Triệu Cẩn chống gậy, đứng ở cửa gian nhà chính với vẻ mặt đầy mất mát: "Triệu Khác, nên bỏ thạch cao trên đùi tiểu Cẩn."
Triệu Khác rửa tay, quay đầu liếc nhìn chân Triệu Cẩn: "Ừ, buổi trưa anh dẫn nó đến bệnh viện."
Dùng xong cơm, Tô Mai thu dọn phòng bếp, Triệu Khác thuần thục phơi quần áo thay của cả nhà ngày hôm qua và chăn ga gối Tô Mai đổi đã giặt sạch lên giá tam giác trong sân.
"Tiểu Mai." Triệu Khác xoa xoa tay: "Bây giờ em có muốn nghỉ ngơi một ngày không?”
Nếu nghỉ ngơi, anh đi làm đi qua nhà ăn canh tác sẽ vào xin nghỉ giúp cô.
Tô Mai nhìn eo anh, mím môi cười, nói: "Trung đoàn trưởng Triệu nên lo lắng cho mình thì hơn."
Triệu Khác nghiến răng ken két: 'Chờ đấy!"
Tô Mai vẫy tay với anh: "Trung đoàn trưởng Triệu đi thong thả, không tiễn."
Trừ chuyện phòng ấp trứng, sĩ quan hậu cần không sắp xếp thêm việc gì cho cô, nên giờ làm việc của cô hết sức tự do.
Tiễn Triệu Khác đi làm và ba đứa lớn, Tô Mai cất hai bản phác thảo cô vẽ thời gian trước, bế tiểu Du, khóa cửa, đến bưu điện ở chân núi, mua thua lấy số, điền địa chỉ của tạp chí và nơi này, dán kín miệng túi chứa bản phác thảo, đưa cho nhân viên.
Buổi trưa, Triệu Khác đưa Triệu Cẩn đến bệnh viện bỏ thạch cao, kiểm tra tình hình khôi phục của xương.