Chương 293: “Đống cặn bã” (2)
Chương 293: “Đống cặn bã” (2)Chương 293: “Đống cặn bã” (2)
Trên đùi đột nhiên nhẹ đi, Triệu Cẩn chỉ cảm thấy mình đi trên đường mà người nhẹ như chim yến, chống gậy cũng có thể bước nhanh như bay, nên trên đường về, nói gì cũng không cho ba cõng.
"Sao rồi?" Mặc dù biết xương khôi phục không tệ, Tô Mai nhìn hai ba con trở về vẫn hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói khôi phục rất tốt." Triệu Cẩn vui vẻ nói: "Nửa tháng sau cháu có thể thử bỏ gậy."
"Không tồi." Tô Mai đưa cơm cho cậu bé, nói: "Xế chiều cô đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mua ít xương, quay về hầm canh bồi bổ can-xi cho các cháu."
Triệu Cẩn: "Can-xi là cái gì?"
Triệu Khác liếc Tô Mai, múc bát canh cá, để bên tay anh: "Một chất bổ."
Tô Mai vội vàng cúi đầu và cơm.
"Đừng ăn mỗi cơm." Triệu Khác gắp miếng bụng cá, rồi gắp thịt hâm lại cho cô: "Ăn nhiều cá, thịt một chút."
Tô Mai: "Nhà chỉ có cá mặn và hàu khô."
Hai phiếu thịt còn lại cũng chỉ đủ mua mấy cục xương.
Triệu Khác: "Buổi chiều anh dẫn đội vào trong rừng đi một chuyến."
Không chỉ nhà thiếu thịt, trong bụng các chiến sĩ cũng thiếu mỡ.
"ừ"
Buổi chiều, Triệu Khác, Mạnh Tử Hành dẫn đội vào núi, cầm dao phây, lưới, bắt lợn rừng, mười mấy con thỏ và bảy, tám con gà rừng.
Bởi vì đây là các chiến sĩ đội trinh sát bắt, những thứ này được trực tiếp đưa đến nhà ăn quân đội số một. Sĩ quan hậu cần thái mỏng thịt lợn, hầm mấy nồi thịt lợn lớn cho tất cả mọi người. Toàn bộ trung đoàn trinh sát đều náo nhiệt không dứt như ăn tết, mấy đoàn đội khác thấy mà rất nóng mắt.
Mạnh Tử Hành cầm xương gặm, nói: "Thật sự không chia cho người ta một ít?"
Triệu Khác liếc mắt: "Tự chúng tôi còn không đủ ăn, nào còn thừa chia cho người khác."
Một con lợn nặng một trăm năm mươi sáu cân, một đội của họ có năm, sáu trăm người, trung bình mỗi người chỉ có thể ăn một, hai miếng thịt.
"Anh nói xem người nhà có thể chăn nuôi thêm không?" Mạnh Tử Hành nói: "Nghe nói lợn, dê hải đảo nuôi khá tốt."
Triệu Khác hất cằm: "Hỏi sĩ quan hậu cần."
Sĩ quan hậu cần bưng nửa chậu thịt lợn tới, nghe vậy nói: "Trừ lợn, dê, tôi cảm thấy người nhà còn có thể nuôi thỏ. Thỏ sinh sản nhanh, lại không ăn lương thực. Trên thân mười mấy con các anh dùng lưới bắt buổi chiều không hề tổn thương. Trung đoàn trưởng Triệu, anh có muốn xách hết vê, để đồng nghiệp Tô nuôi thử không.”
"Tiểu Mai không có thời gian." Triệu Khác từ chối: "Ông tìm người khác đi."
Sĩ quan hậu cần suy nghĩ, thỏ phải ăn cỏ, mười mấy con thỏ thì một ngày không đến bốn, năm giỏ là không đủ. Tô Mai còn đi làm, chăm sóc tiểu Du, hơn nữa thân thể cô không tốt, không quá thích hợp: "Được, ngày mai anh tìm hai gia đình. Vậy không ăn thỏ."
Triệu Khác vốn muốn xách hai con gà rừng, hai con thỏ về cho Tô Mai đâu, nghe vậy chỉ đành phải gật đầu, trả lại hai con thỏ ở dưới chân.
"Đây." Sĩ quan hậu cần chờ anh trở lại, đưa nửa chậu thịt lợn cho anh, nói: "Thời gian không còn sớm, trung đoàn trưởng Triệu mau về nhà ăn cơm đi."
Triệu Khác bưng chậu, xách hai con gà rừng đi mấy bước, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại nói: "Trong ruộng lúa nhà chúng tôi được tiểu Mai ném mấy con cá nhỏ, ngày hôm trước tôi đi qua nhìn xuống, phát triển cũng không tệ lắm, ruộng lúa quân đội thử xem."
Sĩ quan hậu cần gật đầu, ghi nhớ chuyện này.
Tô Mai nhận lấy hai con gà rừng, sờ bụng: "Trung đoàn trưởng Triệu, đang đẻ trứng đấy, không ăn trước nhé?"
"Được." Triệu Khác để thịt lợn xuống, rửa tay: "Anh đã nói với sĩ quan hậu cần chuyện em nuôi cá. Ngày mai đi làm, nếu ông ấy hỏi em, em nói là nghe anh nói."
Nuôi cá trong ruộng lúa thì có từ xưa, chẳng qua là Tô Mai đến từ Thiểm Bắc, nơi đó không trồng lúa.
"Ừ-" Tô Mai cầm kéo, cắt cánh hai con gà rừng, ném vào chuồng vịt: "Triệu Khác, phải làm một cái ngăn giữa chuồng vịt, tách gà vịt ra."
Gà từ hải đảo quá khỏe, vừa nhìn thấy vịt đi ăn là mổ, lông trên đầu mấy con vịt bị mổ trọc.
"Ngày mai anh làm.”
Nửa chậu thịt lợn Sĩ quan hậu cần cho gần như toàn là thịt ba chỉ ca nạc lẫn mỡ, chỉ có le que một ít măng chua, nấm và khoai tây.
"Nửa chậu này phải đến mấy cân thịt.' Tô Mai tìm miếng khoai tây, dằm nát đút tiểu Du ăn, rồi mới nói: "Người khác nhìn sẽ không có nói gì không?”
"Không biết." Triệu Khác cầm bát của cô lên, gắp liên tiếp mười mấy miếng thịt, đặt ở trước mặt cô: "Lợn là anh một gậy đập ngã."
Tô Mai muốn khen một câu "Trung đoàn trưởng Triệu mạnh mẽ quá”, nhưng nghĩ bây giờ đã là buổi tối, lát nữa phải ngủ, nên đừng khiêu khích anh, chuyển đề tài.
Sau khi ăn xong, Triệu Khác rất là tích cực thu dọn phòng bếp, tắm cho Tiểu Hắc Đản, tiểu Du xong rồi dỗ ngủ. "Tiểu Mai." Triệu Khác để hai đứa vào mái tây, đi ra thúc giục: "Nên tắm rồi ngủ." Tô Mai giơ cổ tay nhìn đồng hồ, mới tám giờ, không nói gì, nhếch mép, cầm bút lên, tiếp tục vẽ: "Lát nữa."