Chương 295: Thu hoạch khoai tây (1)
Chương 295: Thu hoạch khoai tây (1)Chương 295: Thu hoạch khoai tây (1)
Xuyên thủng từ trên nóc nhà, nối ống nước một mét rưỡi đến phòng tắm, như vậy mỗi ngày có thể mở khóa vòi nước, dùng gậy trúc nâng ống nước, dẫn nước vào trong chậu gỗ phơi để dùng một ngày nửa ngày, cũng đỡ cho phải đun nước.
Hai người ăn cơm, tắm xong, tự giặt quần áo đã thay ra, phơi trên giá tam giác ở trong sân.
Trừ khu vực hoạt động và chuồng gà vịt bình thường, những chỗ khác trong sân nhà Tô Mai đều được trưng dụng trồng các loại rau cải, đậu giác, dưa leo, cà chua vẫn chưa chín, rau muống, cải xanh, rau hẹ, kinh giới, hoắc hương thì có thể ăn được.
Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn phân lớn chỉ gặp chúng ở trên bàn ăn, gần như không nhận ra hình dáng cây trông ở trong đất khi chưa chín. Vì học nông nghiệp, trước khi tới, hai người đã đặc biệt tìm, mang theo mấy quyển sách về trông trọt nông nghiệp có minh họa, tắm xong thì nhàn rỗi không có chuyện gì, hai người cầm sách, ngồi ở trong vườn rau, so sánh từng loại.
Tô Mai mang đĩa hoa quả đã rửa đi ra, thấy vậy, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, cũng không sợ nắng chiếu: "Tới ăn chút hoa quả."
"Chị tiểu Mai." Lưu Minh Trạch cầm sách tới, nói: 'Chị trông cây này là cây gì vậy? Sao em cây nào cũng không giống quyển sách trồng trọt rau của của em?"
Tô Mai nhìn chỗ Lưu Minh Trạch vừa đứng, đặt hoa quả ở trên bàn ăn gian nhà chính, nói: "Bí đao, bí đỏ, mướp, mướp đắng."
"ỒI" Lưu Minh Trạch sững sờ, vội vàng lật tới trang bí đỏ, vừa nhìn bí đỏ vừa đỏ vừa to trong hình, vừa quay đầu nhìn vườn rau: "Không nhìn thấy dưa?"
"Chưa chín." Tô Mai cười nói: "Ngồi ăn chút hoa quả trước, chờ Tiểu Hắc Đản trở vê, để nó dẫn các em nhận biết." "Tiểu Hắc Đản cũng biết?" Lưu Minh Trạch không tưởng tượng nổi nhìn không dưới hơn hai mươi loại rau trong sân.
"Ừ." Tô Mai nhấc bình nước trên bàn, cầm lên rót vào chén trong khay trà, rót hai chén trà bạc hà và trái cây rừng cho hai người: "Nếm thử xem."
Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn nhận lấy, cúi đầu nhìn, trong chè Thang màu đỏ có lá bạc hà và vài cái quả câu kỷ màu đỏ, vào miệng mát rượi xen lẫn vị chua ngọt: "Uống rất ngon."
Tô Mai cười, chỉ một cái nón tre treo trên tường: "Nếu các em ngồi không yên thì mang theo nón tre đi ra sau rừng trúc đi lòng vòng, hoặc là đi xuống núi ra suối vui đùa một chút."
"Có thể không?" Tuổi hai người cũng không lớn, đang ở thời điểm thích chơi thích quậy, sở dĩ gò bó như vậy, một mặt là không quen Tô Mai, mặt khác là kính sợ doanh trại quân đội.
"Có thể." Tô Mai nói: "Chỉ cần không chạy về quân đội phía nam, các em tùy ý đi dạo những chỗ khác."
Hai người nhìn nhau, uống một hơi cạn sạch nước trà trong ly, câm nón tre, đứng lên nói: "Thế chị tiểu Mai, chúng em xuống núi chơi."
"Đi đi." Tô Mai nhìn hai người tràn đầy phấn khởi, không nhịn được dặn dò: "Gặp phải rắn, côn trùng nhiều chân gì đó thì đừng đụng vào." Mặc dù khu gia quyến này đã lâu không thấy một con rắn độc, nhưng chuyện gì cũng có nhỡ đâu.
"Vâng."
Đưa mắt nhìn hai người ra cửa, Tô Mai cười cười, cầm chén lên vào phòng bếp, để nước sôi lên khay trà, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa bây giờ.
Cua cay, thịt om tôm, cua hấp, tôm hấp, hàu xào tỏi, tôm xào tỏi, một nồi cháo gà, một nồi cơm.
Triệu Khác trở lại, Tô Mai Cương bưng từng món lên bàn ăn, trừ tiểu Du, mấy đứa bé đều chưa về.
Tô Mai nhìn anh cả người bẩn, trên người rõ ràng còn có dấu vết đánh nhau với người ta, nhất thời ngứa tay, nhấc chân tấn công.
"Đừng làm rộn..." Lúc Triệu Khác lắc mình, thấy rõ chiêu thức của cô thì không khỏi hơi sửng sốt: "Thế liên quyên! Không đúng..." Tinh ranh và thực dụng hơn thế liên quyền họ đang dùng, từng chiêu đều tấn công vào chỗ hiểm.
Tay Tô Mai gạt qua đầu vai anh, tay bị dính bùn.
Ghét bỏ phẩy tay, Tô Mai thúc giục: "Nhanh tắm rồi ăn cơm."
Triệu Khác vào nhà cầm quần áo đi thay, đi ra nói: 'Cơm nước xong, nói chuyện với anh."
"Được."
Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn đồng thời trở vê cùng Tiểu Hắc Đản đã tan học, vốn không chuẩn bị ăn bữa thứ hai, kết quả bị Tiểu Hắc Đản mạnh mẽ đút cho ăn cua cay, lại có Tô Mai ở bên cạnh khuyên, họ không nhịn được cầm bát đũa lên, lần ăn này no căng.
Hai người ngượng ngùng đỏ mặt, đứng lên muốn thu dọn bát đũa, Tô Mai đá đá Triệu Khác.
Triệu Khác liếc cô, đứng dậy nhận lấy bát đũa: "Để anh."
Đội ngũ Triệu Khác dẫn dắt phải tham gia thi đấu phía nam lần thứ bảy vào giữa tháng sáu, khoảng thời gian này anh và các chiến sĩ gia tăng cường độ huấn luyện, khí thế trên người ác liệt như kiếm sắp ra khỏi vỏ. Tô Mai và mấy đứa bé đều đã quen, không cảm thấy sao cả. Hai người kia đột nhiên đối mặt, áp lực quá nặng, giao nộp bát đũa cầm trong tay ra theo bản năng.
Lâm Niệm Doanh cầm thùng rác trúc Tô Mai làm lên, thu gọn xương tôm, cua và vỏ hàu trên bàn. Triệu Cẩn cầm giẻ lau lau sạch mặt bàn, hiện nay cậu bé đã có thể bỏ gậy, dân dần bước đi. Tiểu Hắc Đản bưng hoa quả đặt lên bàn.