Chương 296: Thu hoạch khoai tây (2)
Chương 296: Thu hoạch khoai tây (2)Chương 296: Thu hoạch khoai tây (2)
Hai người nhìn mấy đứa bé mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình, càng không được tự nhiên.
"Ngồi đi." Tô Mai gọi hai người: "Ăn hoa quả."
Tiểu Hắc Đản đưa vải cho hai người: "Chú năm, chú ăn hoa quả, ngọt lắm."
"Ngọt." Tiểu Du nằm úp sấp lên bàn cầm quả màu xanh, gặm, nói: "Ăn ngon."
"Xuống đây ăn." Tô Mai bế cậu bé xuống, vừa đứng dậy đi đến phòng bếp, vừa nói với Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn: "Ăn xong hoa quả thì đi ngủ một lúc, khi nào nắng không gắt chị gọi các em."
Triệu Khác và Tô Mai vừa đi, Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Anh cả Triệu là quân nhân, từng diệt kẻ cướp, từng giết người, khí chất trên người kinh người cũng thôi đi, không ngờ chị tiểu Mai... Không hề yếu hơn anh. Nhìn tương tác giữa hai người trên bàn cơm cũng biết, chị tiểu Mai tuyệt đối không phải người nhu nhược, phụ thuộc, nói chuyện, làm việc đều có chủ kiến, nhìn việc cũng gãi đúng chỗ ngứa.
Triệu Khác đánh nồi rửa bát, Tô Mai cầm bát đến phòng để đồ lặt vặt, múc hai bát đậu xanh, rửa rồi bỏ vào trong nồi trên bếp: "Lúc đi làm, đừng quên mang chè đậu xanh."
"Ừ" Triệu Khác đậy nắp nồi lại, cất bát đũa xong, cầm khăn lông lau tay, dắt tay cô, nói: "Ngủ với anh một lúc."
Tô Mai che miệng ngáp: "Không cần thế liên quyên?"
Ánh mắt Triệu Khác, dừng lại ở bóng xanh dưới mắt cô hai giây: "Ngủ dậy sẽ bàn.
Đêm qua có một nhóm gà vịt phá vỏ, ban ngày đám người Đại Bàn ra ruộng thu hoạch khoai tây, buổi tối phải chuẩn bị sắp xếp nguyên liệu nấu ăn sáng mai cần dùng, không thể phân thân, nên Tô Mai đi giữ đêm.
"Được." Ngủ một giấc, Tô Mai ngủ thẳng đến hai rưỡi mới dậy.
Triệu Khác đi từ sớm, Tiểu Hắc Đản cũng đi học.
Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn dẫn Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn ra ruộng, để lại tờ giấy ở trên bàn cho cô.
Rửa mặt, đội nón lên che nắng, Tô Mai bế tiểu Du cũng vừa tỉnh ngủ, đến nhà ăn canh tác trước.
Ngày hôm qua, hơn năm trăm con gà vịt phá vỏ, đã hết ẩm ướt trên thân, mọc lông, từng con mọc lông tơ trông như một quả cầu nhỏ, rất là đáng yêu.
"Đồng chí Tô." Chiến sĩ nung giường đất thấy cô tới, vội vàng chạy tới nói: "Buổi sáng sĩ quan hậu cần sai người mua hơn bảy trăm quả trứng giống, cô xem bây giờ đã bắt đầu chưa?"
Liên tục có tin nạn hạn hán, mọi người đều tiến vào trạng thái căng thẳng chuẩn bị lương thực.
Các chiến sĩ chia nhóm cầm xẻng, cuốc khai khẩn đất hoang, các quân tẩu chẳng những nuôi thêm gà, vịt, còn nuôi lợn, dê và thỏ.
Sĩ quan hậu cần là người cung cấp giống vật nuôi cũng hao hết tâm tư.
"Trứng giống ở đâu?"
"Tôi đi lấy." Chiến sĩ dứt lời, sau khi chạy vào bếp như một làn khói, trong chốc lát, ôm đầy một giỏ trứng vịt đi ra.
Tô Mai để tiểu Du xuống, mở cửa phòng ấp trứng ra cho chiến sĩ.
Buông giỏ trúc xuống, dưới chân chiến sĩ không dừng, xoay người lại ôm một giỏ trứng gà.
Tiểu Du đi vào theo, nằm ở cạnh giỏ trúc nhìn.
"Không cầm được." Tô Mai lấy hoa quả cho cậu bé: "Bên trong nóng, tiểu Du đi ra ngoài chờ mẹ một lúc trước có được không?”
Tiểu Du ngoan ngoãn gật đầu, cầm hoa quả đi ra ngoài.
Tô Mai cảm nhận sức sống của từng quả trứng giống, lọc ra quả yếu ớt, xấu, còn lại bày đầy giường đất theo độ mạnh yếu.
Khi nung giường đất, Tô Mai phải tự nung, chờ nhiệt độ tăng lên thì duy trì nhiệt độ này, cô mới giao cho chiến sĩ, đưa tiểu Du, đi nấu cơm cho gà con, vịt con, đổ nước sôi để nguội vào.
Đi một vòng quanh phòng ấp trứng, thấy không có gì đáng ngại, Tô Mai bế tiểu Du, nói một tiếng với chiến sĩ mới ra khỏi nhà ăn canh tác, đi đến ruộng khoai tây nhà mình.
Xa xa, Tô Mai chỉ thấy trong ruộng nhà mình có mười mấy người tụ tập, phía sau đám người, khoai tây đã được đào ra và chất thành đống.
"Đồng chí Trân, đồng chí Quý." Tô Mai đi vào trong ruộng, kinh ngạc nhìn Trần Thanh Miêu, Quý Tri Hạ và đứa trẻ bên cạnh họ: "Sao mọi người lại tới?"
"Hôm nay không có lớp." Quý Tri Hạ cười nói: "Ngày hôm qua đã đào xong nửa mẫu khoai tây nhà chúng tôi rồi. Suy nghĩ cô còn phải đi làm, chắc chắn không giúp được việc đồng áng, nên tới đây phụ một tay."
Trân Thanh Miêu để khoai tây xuống, lau mồ hôi trên trán, cười ngây ngô, nói: "Ông nhà tôi nói, trung đoàn trưởng Triệu rất bận rộn, bảo tôi có thời gian rảnh thì dẫn Đại Ni, Tam Mao, Tứ Mao tới hỗ trợ một chút."
Tô Mai buông tiểu Du xuống: "Tôi nhớ khoai tây nhà các cô có chừng mười mẫu, thu hoạch xong chưa?”
"Còn ba mẫu, tôi đào một cây nhìn thử, khoai tây có hơi nhỏ, lại dài. Tiểu Mai." Trần Thanh Miêu cười nói: "Cô không biết đâu, nhà chúng tôi thu hoạch được biết bao khoai tây, hì hì... Đây một phòng lớn."
Đại Ni không nhịn được nhỏ giọng nói: "Ngày nào cũng ăn khoai tây, con ăn ngán sắp nôn rồi." Tô Mai "Phì" một tiếng, cũng vui vẻ: "Cân chưa? Một mẫu đất thu hoạch được bao nhiêu cân?"