Chương 298: Thu hoạch khoai tây (4)
Chương 298: Thu hoạch khoai tây (4)Chương 298: Thu hoạch khoai tây (4)
Tô Mai vừa định đến nhà họ Vương gọi bà Vương và Trương Ninh tới, thì nghiêng đầu nhìn thấy hai người trong sân nhà mình, lần này cô không cần gọi.
Lúc ba Tô ở đây, mỗi lần cầm củi đun nồi là sẽ tích hộ mấy cục than, cứ tích lũy như vậy là đã đây một nhỏ giỏ.
Vốn khói nhiều, dùng không tốt lắm, lúc Tô Mai đốt có dùng dị năng, nên cháy chẳng những không có khói, đủ lửa, còn rất dễ dùng.
Cá nướng, tôm nướng, hàu nướng, thịt thỏ nướng, khoai tây nướng, rau hẹ nướng...
Món chính là Tô Mai nấu một nồi cháo cua, thêm bánh kếp cho mấy người có lượng cơm lớn.
Tiễn người đi, quét dọn sân vườn, tắm xong, Tô Mai lên giường, tê liệt không muốn động đậy: "Trung đoàn trưởng Triệu, em nói anh viết đi."
Nói về thế liên quyền.
"Không vội." Triệu Khác tắt đèn, lên giường, ôm người vào trong ngực, hôn gò má cô: "Đi ngủ."
Bốn rưỡi sáng, Triệu Khác dẫn mấy đứa bé đứng song song ở bên cạnh ao rửa mặt.
Tiểu Du, Tiểu Hắc Đản nhắm hai mắt, cầm cốc trúc, súc nước, bất động.
Thần thái kia, bộ dáng kia, đừng quá giống nhau.
Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn nghe thấy tiếng động, cho là phải ra ruộng, vội vàng nhanh chóng mặc quần áo đi ra.
Triệu Khác liếc hai người: "Cho các cậu năm phút rửa mặt."
Hai người sững sờ, mặc dù không rõ tại sao phải ra hạn, nhưng vẫn cầm bàn chải đánh răng, cốc lên, tăng tốc động tác trong tay.
Triệu Khác lau mặt cho tiểu Du, Tiểu Hắc Đản, bế tiểu Du, cống Triệu Cẩn ra cửa, nói: "Đi thôi."
Bên ngoài tối đen như mực, Lưu Minh Trạch bế Tiểu Hắc Đản.
Lưu Minh Hàn muốn cõng Lâm Niệm Doanh, Lâm Niệm Doanh không cho.
Lưu Minh Trạch và Lưu Minh Hàn cảm thấy đi rất xa, hơn nữa theo hướng đi, hình như đến quân đội phía nam chị tiểu Mai nói. Hai người vừa định hỏi, thì nghe tiếng bước chân đều nhịp và tiếng khẩu hiệu truyền đến từ bên kia tường.
"Quân đội!" Lưu Minh Hàn kinh ngạc nói: 'Không phải chị tiểu Mai nói chúng tôi không thể tới sao?"
"Ban ngày thì không được." Lâm Niệm Doanh nói: "Chỉ có buổi sáng có thể tới huấn luyện chung cùng các chú."
"Huấn luyện!" Hai người sáng mắt lên, hơi muốn thử.
Triệu Khác liếc mắt, nhếch khóe miệng.
Hơn hai giờ huấn luyện kết thúc, Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn nằm trên đất, còn không bò dậy nổi, chứ nói gì là đi.
Tiểu Hắc Đản, tiểu Du thì một đứa lôi một đứa lôi kéo, nhưng không kéo nổi.
"Chú Triệu." Tiểu Hắc Đản hô: "Chú, chú năm không dậy nổi rồi, sao về nhà đây?"
Triệu Khác vừa huấn luyện xong cùng các chiến sĩ, nghe tiếng đi tới, tròng mắt quét qua hai người, ghét bỏ nói: "Ngu ngốc!"
Khoảng thời gian này, đám nhóc kia bị anh nghiêm khắc huấn luyện, đang nghẹn, Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn vừa đến, có thể không thành đối tượng cho họ tìm phát tiết sao.
Hai người: ”..."
"Vương Hồng Chí." Triệu Khác ngoắc tay, nói: "Mang người tới." Vương Hồng Chí tiện tay kéo một người tới: "Trung đoàn trưởng!"
"Ừ" Triệu Khác bế tiểu Du, cõng Triệu Cẩn, hất cằm chỉ hai người dưới đất: "Kéo dậy, đi theo tôi."
Mạnh Tử Hành cười, bế Tiểu Hắc Đản, nhìn hai người Vương Hồng Chí dạy dỗ: "Hai nhóc mới tới, các anh không vừa vừa thôi."
"Hì hì..." Vương Hồng Chí dò xét sắc mặt của Triệu Khác, nhỏ giọng phản bác: "Trung đoàn trưởng đó mới ác, chúng tôi thế đã là nhẹ."
Có điều là huấn luyện thể chất bình thường thôi.
Tô Mai nhìn hai người bị khiêng về, hung ác trợn mắt nhìn Triệu Khác: "Không phải là anh cũng mới nhập ngũ, không biết ngày thứ nhất nên huấn luyện thế nào à?"
Dứt lời, gọi hai người Vương Hồng Chí: "Rửa tay, ăn cơm."
"Niệm Doanh, tiểu Cẩn, lấy đũa cho hai chú."
Hai người Vương Hồng Chí không khỏi nhìn về phía Triệu Khác.
"Nghe chị dâu các cậu.' Triệu Khác nói xong, dời hai cái ghế cho Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn: "Ngồi đi."
Hai người khá là được chiều mà lo sợ mà ngồi xuống.
Triệu Khác: "Thẳng chân ra."
Hai người nghe lời, duỗi thẳng hai chân.
Triệu Khác chà xát tay, xoa bắp thịt đau nhức trên đùi giúp họ.
Lực tay anh mạnh, ra tay tàn nhẫn.
Mà sảng khoái! Trải qua một lần, hai người không bao giờ muốn trải qua nữa.
"Ôi... Chị tiểu Mai." Lưu Minh Trạch không nhịn được lau nước mắt: "Ngày mai em không đi nữa." Tô Mai buồn cười, vẫn không nhịn được: "Ha ha... Về câu này, em phải nói với anh cả Triệu của các em."
Lưu Minh Trạch lén liếc nhìn sắc mặt Triệu Khác, không dám lên tiếng nữa, từ khi thấy một mặt kiên cường của Triệu Khác trong sân huấn luyện thì có sùng bái, đồng thời trong lòng không khỏi có hơi e sợ anh.
Triệu Khác rửa tay, ngồi xuống ghế, bưng bát lên và cơm, quét hai người, nói với Tô Mai: "Tư chất tâm lý quá kém."
Trong sân huấn luyện, bị lính dưới quyên anh đánh một cú là mặc người ta xỏ mũi dẫn đi.
Tô Mai: "Còn nhỏ."