[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299: Đổi Hạt Giống (1)

Chương 299: Đổi hạt giống (1) Chương 299: Đổi hạt giống (1)Chương 299: Đổi hạt giống (1)

Gia cảnh họ không tệ, thành tích học tập lại tốt, từ nhỏ được nâng niu, đã trải qua được mấy lần thất bại?

"Mười tám tuổi còn nói nhỏ!" Triệu Khác khẽ xì một tiếng, chỉ chiến sĩ bên cạnh Vương Hồng Chí: "Cũng chỉ nhỏ hơn cậu ta một tuổi."

Chiến sĩ đó họ Diêm, Diêm Minh.

Mười lăm tuổi làm lính, mười bảy tuổi được Triệu Khác tự tay tuyển chọn vào trung đoàn trinh sát, đi theo anh, cũng thực hiện một số nhiệm vụ, súng trong tay đã dính máu từ hai năm trước.

Tô Mai trừng anh: “Đừng có so sánh!"

Có thể so sánh sao? Một người là chiến sĩ đi ra từ trong khói lửa chiến tranh, một người là học sinh còn chưa ra xã hội.

Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn trợn mắt nhìn Diêm Minh, nghiến răng ken két, là anh ta! Là anh ta! Muốn so với họ xem ai chạy nhanh, xem ai nhảy xa, xem ai có sức chịu đựng...

Diêm Minh nhe hàm răng trắng, cười hì hì với hai người, câm bát, đưa cho Tô Mai, nói: “Chị dâu, thêm một bát nữa."

Triệu Khác nhướng mày, nguy hiểm mà híp mắt nhìn cậu ta.

Diêm Minh giật mình rét lạnh, vội vàng thu lại bát trong tay về, đứng lên chạy vào phòng bếp: "Tự em lấy, em lấy."

Tô Mai liếc nhìn bát Triệu Khác, Vương Hồng Chí cũng trống không: "Cơm thiếu rồi, tôi đi lấy ít bánh."

Triệu Khác bưng bát đứng dậy theo, nói: "Không cần phiền phức vậy, ném vài củ khoai tây vào trong bếp, em pha thêm nước chấm." "Chị tiểu Mai." Lưu Minh Trạch ngồi ở ngoài cửa, còn chưa đến bàn cơm, nghe vậy nói: "Không cần làm phiền, em và Minh Hàn tùy tiện ăn một chút là được."

"Được." Nói thì vậy, Tô Mai vẫn cầm chậu vào phòng để đồ lặt vặt, chọn nửa chậu khoai tây, lấy ít củi ở trong sân, ném từng củ khoai tây vào. Sau đó, cô ra chuồng gà, bắt con gà rừng không đẻ trứng, giết, đun nước, vặt lông, mổ bụng, sau đó nhặt thịt trên xương, cầm que trúc, phết dầu, đốt than, nướng.

Miếng thịt mỏng nên chín rất nhanh.

Rắc muối, lấy thêm lá rau cải để cuốn, Tô Mai nếm, ưm, quá ngon.

Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn thấy thì cũng thèm ăn, không đoái hoài hai chân đau nhức vô lực, dìu nhau đi tới trước mặt Tô Mai: "Chị tiểu Mai..."

"Chị dâu, nướng cho chúng em ạ?" Diêm Minh và Vương Hồng Chí ngửi thấy mùi nên đi ra, chen lấn hai người, hì hì nói: "Nhìn trông ngon quá."

Tô Mai chia một nửa đồ nướng cho hai người, còn lại cho Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn.

Diêm Minh thấy vậy, mang rau cải đã rửa ra: "Chị dâu, em bưng thức ăn lên nhà chính."

Dứt lời, còn không quên nói với Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn: “Chút thức ăn này còn chưa đủ cho chúng tôi và đoàn trưởng nhét kế răng đâu, hai vị hái nữa đi."

Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn: "..."

“Thím." Lâm Niệm Doanh cơm nước xong, đi ra nói: "Cháu nướng nhé?”

Triệu Cẩn theo sát phía sau: "Cô Tô, để chúng cháu nướng, cô mau ăn cơm đi."

Tô Mai tránh ra, rửa ít lá rau cải.

Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn cầm xâu thịt trong tay, chia cho Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn, bốn người vừa ăn vừa nướng.

Tô Mai moi ra khoai tây đã nướng chín, pha nước chấm đưa cho đám người Triệu Khác ở gian nhà chính, xoay người nhổ hành, cắt nửa giỏ rau muống, xào đĩa rau muống tỏi, làm năm quả trứng gà cùng hành lá thành một đĩa.

Triệu Khác đều gắp mỗi món cho Tô Mai, thấy cô lại bưng đồ ăn tới, vội vàng nhận lấy đặt lên bàn, đè cô ngồi ở bên cạnh, nói: 'Ăn cơm!"

Dứt lời, anh nhét đũa vào tay cô.

Tô Mai bưng bát, không động tới cháo, nhấp một hớp, nhận lấy khoai tây Triệu Khác đã bóc, ăn.

Khoai tây thu hoạch xong, không để đất hoang, phải trồng trọt.

Hai ngày trước, Tô Mai tìm sĩ quan hậu cần mua hạt ngô.

Cơm nước xong, tiễn người đi làm, đi học, Tô Mai giao tiểu Du cho anh em Lưu Minh Trạch, thu dọn bát đũa, chặt xương gà, bỏ vào trong nồi hầm lửa nhỏ, vác cuốc đến nhà ăn canh tác.

Sợ lát nữa sĩ quan hậu cần dẫn ra ruộng, Tô Mai vừa vào nhà ăn thì tìm sĩ quan hậu cần lấy hạt ngô trước, sau đó xem xét lần lượt từng quả trứng giống, phân phó mấy câu với chiến sĩ nung giường đất, cầm cuốc, hạt ngô ra ruộng.

Tô Mai đến, Trần Thanh Miêu và Đại Ni một người đào hố, một người chôn hạt giống, đã trông hơn nửa mẫu giúp cô.

"Hai mẹ con ăn sáng chưa?" Tô Mai buông đồ xuống, hỏi.

"Ăn rồi." Trần Thanh Miêu lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Buổi sáng tới, chúng tôi có bánh kếp, vừa ăn với nước rồi."

Tô Mai vừa nghe đã biết, bánh kếp nhất định là ngày hôm qua hoặc là ngày hôm trước còn lại, nước tất nhiên cũng nguội: "Chờ chút."

Dứt lời, cô xoay người ra ruộng.

Trần Thanh Miêu bất an nói: "Đại Ni, mẹ nói sai sao?"

"Không có." Đại Ni trấn an: "Cô Tô không phải người so đo, hẳn là trở về lấy gì đó." "À." Trần Thanh Miêu nhặt hạt giống ngô Tô Mai để ở dưới đất lên nhìn: "Đại Nị, hạt giống ngô của cô Tô của con tốt hơn của chúng ta." Đại Ni thả hạt giống ngô trong tay xuống, đứng lên nhìn: "Là tốt hơn chúng ta..." Vừa to vừa đầy đặn.
Bình Luận (0)
Comment