Chương 300: Đổi hạt giống (2)
Chương 300: Đổi hạt giống (2)Chương 300: Đổi hạt giống (2)
Đại Ni quay đầu nhìn ngô họ trông hơn nửa mẫu, đột nhiên cũng bất an: "Cô Tô có thể chê hạt giống ngô của chúng ta không tốt không?”
Ngày hôm qua cũng quên hỏi cô Tô cô có mua hạt giống ngô không.
"Cái này..." Trân Thanh Miêu nhất thời luống cuống: "Nếu không mẹ đài lại hố đổi hạt giống."
Đại Ni biết hạt giống tốt tức là thu hoạch tốt, cũng rất sợ tốt bụng làm chuyện xấu, vội vàng gật đầu: "Đổi đi."
Tô Mai xách giỏ trúc, bưng nồi mì gà trở lại, hai mẹ con đang đào từng cái hố đổi hạt giống, hỏi rõ nguyên nhân, quá vừa buồn cười vừa đau lòng: "Đừng đổi, tôi thấy hạt giống nhà các cô vô cùng tốt. Tới ăn mì đi."
"Thật sự không cần đổi sao?" Trân Thanh Miêu nói: "Hạt ngô nhà chúng tôi nhỏ hơn cô mua."
"Không cần đổi, dùng hạt giống của nhà các cô. Lát nữa cũng đừng dùng hạt giống tôi mua." Tô Mai cầm bát, múc mì đưa cho Trần Thanh Miêu, nói: "Cô lấy về trồng ở ruộng nhà mình."
"Vậy sao được?”
"Tôi không làm ruộng." Tô Mai cười nói: 'Hạt giống tốt hay xấu cũng không sao. Không giống cô, xử lý mỗi một mẫu đất đều tốt, thu hoạch tốt như vậy. Nếu cô cảm thấy chiếm dụng đồ của tôi thì quay về cho tôi một bát dưa chua nhà các cô tích."
Trân Thanh Miêu được Tô Mai khen, cả người choáng váng: "Đồng chí Tô, cô là người thứ hai khen tôi làm ruộng tốt, người thứ nhất là ông nhà tôi, hì hì... Tôi nhất định sẽ trồng thật tốt, chăm sóc ngô vừa cao vừa khỏe."
"Ừ." Tô Mai múc bát nữa, đưa cho Đại Ni nói: 'Mau ăn đi." Hai mẹ con nhìn sợi mì trắng mịn nấu với lòng gà và rau xanh trong nước canh béo ngậy, nuốt nước miếng, có hơi không nỡ.
"Đồng, đồng chí Tô." Trân Thanh Miêu đau lòng nói: "Sao cô cho nhiều dầu vậy?"
Tô Mai nhìn trong bát Trân Thanh Miêu, không nhiều, bản thân gà rừng cũng không mập, da gà thì cô nướng ăn, sợ trong bụng hai mẹ con thiếu mỡ, nên cô múc một thìa mỡ lợn.
"Ngày hôm qua cũng vậy, nửa bát dầu phết lên cá, tôm, cải xanh." Trần Thanh Miêu nhớ tới đồ nướng tối ngày hôm qua, tim co rút mãi: "Quá chà đạp đồ!"
"Ăn ngon không?" Tô Mai cười nói.
"Ngon!" Trân Thanh Miêu không chút do dự gật đầu: "Rất ngon!"
Dứt lời, còn không nhịn được liếm môi.
Tô Mai cười nói: 'Món này ăn cũng ngon, mau nếm thử một chút."
Đại Ni thấy Tô Mai cho thật lòng, kéo tay mẹ, dẫn đầu múc tiết gà ăn.
Trân Thanh Miêu thấy vậy, vội vàng không lên tiếng, cũng vùi đầu ăn.
Hai mẹ con ăn xong một nồi mì, thỏa mãn ợ một cái, buông bát đũa xuống, cầm cuốc, hạt giống lên, đứng lên nói: "Đồng chí Tô/cô Tô, giao nơi này cho chúng tôi, cô trở về đi."
"Tôi về cũng không có chuyện gì làm." Tô Mai cầm bát đũa và nồi cất vào giỏ trúc, cầm cuốc lên làm ruộng cùng Trần Thanh Miêu, cùng đào hố ở phía trước, Đại Ni gieo hạt giống ở phía sau.
Làm đến mười một giờ, mặt trời nắng gắt chiếu xuống, quần áo trên người ướt rồi khô, Tô Mai gọi hai người kết thúc công việc, mà không gọi được.
Cuối cùng, vẫn phải cứng rắn thu cuốc và hạt giống trong tay họ mới kéo được hai mẹ con ra khỏi ruộng.
"Buổi trưa đừng về nhà nấu cơm, đến nhà tôi, tôi cho các cô làm thêm mì cá. Quay về gọi tiểu đoàn trưởng Lương và mấy đứa Nhị Ni." Nói xong, ba người đi tới dòng suối.
Hai mẹ con cầm nón tre rửa mặt, trong miệng liên tục nói "Không cần”.
Tô Mai buông giỏ trúc, cuốc xuống, nhặt vài cục đá, đi lên trên một đoạn, nhìn chính xác cá trong suối, quay đầu sang, đâm trúng mấy con.
Cởi giày xuống nước, nhặt cá lật bụng lên, câm cọng rơm xâu chuỗi, Tô Mai đi giày vào, gọi hai mẹ con: "Đồng chí Trần, xách giỏ trúc giúp tôi. Đại Ni, giao cuốc cho cháu. Đi, đưa tôi về nhà."
Hai mẹ con: "..."
"Nhanh lên một chút!" Tô Mai quay đầu thúc giục.
"Vâng." Đại Ni nói: "Ăn thì ăn, chờ ngô nhà chúng cháu xuống sớm sẽ hái nửa túi cho cô Tô."
"Được."
Tô Mai dẫn hai mẹ con về nhà, tiểu Du đang ngủ, Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn nghe họ nói, buổi chiều có thể trồng ngô xong thì lập tức trố mắt.
"Chị tiểu Mai." Lưu Minh Trạch nói: "Buổi sáng các chị đi trông ngô?”
Đây không phải là việc của anh em họ sao?
"Ừ”" Tô Mai rót nước sôi để nguội cho hai mẹ con, cầm hoa quả ăn.
Lưu Minh Trạch nhìn hai chân mình có hơi run, rồi nhìn Tô Mai và mẹ con nhà họ Trần: "Vậy, chị tiểu Mai, nếu không, buổi chiều chúng em trở về thôi?"
Họ tới làm việc, kết quả không làm được bao nhiêu, lại cho người ta thêm phiền phức.
Tô Mai liếc hai người: "Muốn làm lính đào ngũ?"
"Không có." Lưu Minh Trạch vội vàng lắc đầu: "Chúng em tới thu hoạch khoai tây giúp chị... Ngày hôm qua thu hoạch khoai tây xong, đất sắp trông xong. Họ cũng không thể ở lại ăn cơm chùa chứ.
"Quân khu vẫn có rất nhiều khoai tây cần thu hoạch." Tô Mai nói: "Ngày mai thong thả lại sức, theo tôi đến nhà ăn, hai em đi theo lớp trưởng chúng ta làm việc. Lúc nào khoai tây quân đội đào xong, lúc ấy lại đi."