Chương 302: Dị năng (2)
Chương 302: Dị năng (2)Chương 302: Dị năng (2)
Lâm Niệm Doanh đáp một tiếng, đến phòng để đồ lặt vặt cầm lưỡi hái, cắt rau thơm, vặt ít lá kinh giới, nhặt khô rửa sạch, để ở một bên dự trữ.
Hai bát mì một con cá, bày đây một mâm, cho hai giọt dầu mè, tùy sở thích từng người mà thích ăn cay chọn cay, rau thơm, kinh giới cũng vậy, thích ăn gì thì bỏ thêm cái đó vào.
Triệu Khác tan tâm muộn, vào sân thì thấy cả nhà tiểu đoàn trưởng Lương, anh nhíu mày.
Tô Mai bưng cốc trà lạnh cho anh, vào phòng bếp múc mì cho anh.
Triệu Khác uống một hơi cạn nước trà trong cốc, buông cốc xuống, mở khóa vòi nước rửa mặt, cầm khăn lông tùy ý lau, nhận lấy mì, đứng ở cửa phòng bếp há miệng ăn.
"Anh chậm một chút." Tô Mai liếc nhìn quần áo ướt trên người anh, đau lòng cầm quạt để trên bếp trước đó, đứng ở bên cạnh anh vừa quạt cho anh, vừa nói: "Đồng chí Trân dẫn Đại Ni nhà cô ấy thức dậy từ sáng sớm đến ruộng nhà chúng ta trông giúp hạt ngô. Em đến xem trứng giống rồi qua đó, hai mẹ con đã trồng được hơn nửa mẫu, không về nhà ăn sáng, chỉ ăn ít bánh kếp, uống một chút nước."
Tô Mai nói mấy câu, Triệu Khác đã ăn xong một bát mì, đưa bát cho cô, nói: "Không cần cá."
Cá còn phải bỏ xương, ăn bị cản trở.
Tô Mai nhận lấy cái bát, để quạt xuống, múc hai thìa thịt chưng vào bát mì cho anh.
Triệu Khác nhận lấy bát, trộn, rồi há to miệng ăn, ăn liên tiếp ba bát to mới thong thả lại sức, gắp hai miếng cá to trên mì, dần dần ăn: "Gieo xong chưa?"
"Còn lại gân nửa mẫu." Tô Mai quạt cho anh. "Ừ”" Triệu Khác liếc Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn đang múc mì: "Buổi chiều đừng nghỉ ngơi, cầm cuốc xẻng đào khoai tây cùng các chiến sĩ đi, lúc nào thu hoạch khoai tây xong thì trồng cây trồng trong ruộng rồi về trường học."
Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn vừa nghe anh nói vậy với chị tiểu Mai, hoàn toàn không có ý cần họ đi, không ngừng gật đầu.
Tô Mai: 'Mấy người Tiểu đoàn trưởng Lương cũng nên ăn xong mì rồi, Minh Trạch, Minh Hàn, hai em mang mì trong nồi, đĩa cá đến gian nhà chính đi, bảo mọi người đừng khách khí, còn nhiều mì."
"Vâng.' Hai người đáp lời, bưng tới.
Sau khi ăn xong, tiễn nhà tiểu đoàn trưởng Lương đi, Tô Mai giao phòng bếp cho Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn thu dọn, cầm quần áo thay cho Triệu Khác: "Tắm rồi vê ngủ một lát."
Triệu Khác gật đầu, nhanh chóng tắm nước lạnh, tùy ý lau tóc, nằm xuống giường là ngủ.
Tô Mai vào phòng lấy đồ chơi cho tiểu Du, liếc tóc ướt trên đầu anh, cầm cầu mây, ngồi ở mép giường, đưa tay che ở trên đầu của anh, dị năng đi vòng quanh hong khô tóc anh, hút hơi nước trên đầu anh.
Triệu Khác cầm tay cô, cọ mặt.
"Ồn ào đến anh à?"
Triệu Khác ưm, lầm bầm: "Thoải mái."
Tô Mai cười khẽ: "Có muốn em lướt toàn thân cho anh không."
Triệu Khác "Ừ', buông tay cô ra, xoay mình nằm ở trên giường.
Tô Mai muốn nói đừng nằm, nhưng bên tai nghe thấy tiếng ngáy nhỏ nhẹ của anh trước.
Cúi đầu nhìn, đã chìm vào giấc ngủ. Vuốt ve tóc trên đầu anh, Tô Mai dò xét mà mở tinh thần lực, muốn nhìn tình trạng thân thể anh trước, rồi dùng dị năng chải chuốt cho anh.
Anh là lính trinh sát, lòng cảnh giác rất nặng, không phải là đề phòng cô, mà là thân thể có bản năng phòng bị. Sợ đánh thức anh từ trong giấc ngủ, Tô Mai chỉ nhẹ nhàng lướt tinh thần lực qua người anh.
Nhưng mà chỉ như vậy, Tô Mai phát hiện trên người anh lại có thêm chỗ bị nội thương.
Một chỗ bên vai trái, một chỗ xương đùi phải, một chỗ ở mắt cá chân.
Không ảnh hưởng đến việc mang nặng, mà ảnh hưởng đến tốc độ. Tô Mai nghĩ bình thường anh hành động tự nhiên, như không xảy ra chuyện gì, nhẹ nhàng véo lỗ tai của anh, tay che ở trên vai anh gia tăng vận chuyển dị năng.
Tiểu Du chờ Tô Mai chơi cùng mình ở cửa gian nhà chính, trái không đợi được, phải chờ mãi không ra, nên ra ngưỡng cửa nằm úp sấp, bước nhỏ chân ngắn đi vào trong phòng.
Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn rửa bát đũa, đánh nồi xong thì đi ra, thấy vậy, vội vàng bế cậu bé ra sau rừng trúc chơi.
Tô Mai quét tinh thần lực, thâm thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc chữa trị bằng dị năng.
Ngủ một giấc, Triệu Khác ngủ rất thoải mái, cả người ấm áp, thích ý sảng khoái khó nói ra được.
Giơ cổ tay nhìn đồng hồ, anh không khỏi hơi sửng sốt, ba giờ hơn.
Tệ thật! Anh ngủ quên mất, lúc này đội ngũ vào núi huấn luyện dã ngoại hẳn đã lên đường.
Triệu Khác bất chấp suy nghĩ nhiều, xoay mình xuống giường, đi giày, nghiêng người đắp chăn mỏng cho Tô Mai ở trên giường, cầm áo khoác quân trang lên rồi ra cửa. Tô Mai đợi nghe thấy tiếng cước bộ của anh đi xuống núi, mới xoay mình ngồi dậy, ngồi xếp bằng nhắm mắt, dẫn dắt một chút dị năng còn sót lại trong cơ thể hội tụ ở đan điền, bơi khắp toàn thân.
Triệu Khác tính toán thời gian, đi đường tắt đuổi theo đội ngũ ở phía trước, tới trụ sở huấn luyện trước một bước.