[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303: Dị Năng (3)

Chương 303: Dị năng (3) Chương 303: Dị năng (3)Chương 303: Dị năng (3)

Mạnh Tử Hành dẫn đội tới, thổi còi từ xa xa, gọi mọi người: "Bây giờ ai có thể quật ngã đoàn trưởng của chúng ta, buổi tối thưởng cho một con gà ăn."

Các chiến sĩ không để ý ăn gà hay không ăn gà, bằng khả năng của họ, bắt một con gà ở trong núi rừng là việc khó ư?

Quật ngã trung đoàn trưởng!

Ai không muốn!

Chẳng qua là khoảng thời gian này tất cả mọi người bị anh hành hạ, người người đều có tà tâm chứ không có gan.

"Sao, kinh sợ à!" Mạnh Tử Hành giễu cợt: "Vừa rồi không phải la hét trung đoàn trưởng tới muộn phải phạt sao? Bây giờ không ai dám nói à? Sợ hãi!"

"Trung đoàn phó." Diêm Minh cười nói: "Nếu không, anh làm gương sáng cho mọi người.

Mạnh Tử Hành nghẹn họng.

Triệu Khác giơ cổ tay nhìn đồng hồ, anh vào núi nhanh hơn thường ngày năm phút, anh giơ cánh tay, rồi đá đá chân, vai không nặng, chân không đau.

Anh mơ hồ có suy đoán, chẳng qua là không quá chắc chắn, nghe mọi người ồn ào, vẫy vẫy tay với Mạnh Tử Hành: "Nào, tung mấy chiêu."

Mạnh Tử Hành trợn mắt nhìn Diêm Minh, cất còi, hoạt động tay chân, dẫn đầu tấn công.

Triệu Khác không né tránh, trực tiếp nghênh đón: "Ầm" một tiếng, hai quyền chạm nhau, Mạnh Tử Hành không ngừng lui hai bước. Nhưng mà không đợi Mạnh Tử Hành đứng vững, Triệu Khác đã tung một cước đến trước mặt.

Tốc độ này! Mạnh Tử Hành kinh hãi, nhanh chóng dừng nghĩ bậy trong lòng, lăn một vòng, tránh chân Triệu Khác, vừa định bò dậy, chân thứ hai lại đến...

Bên cạnh, các chiến sĩ quan sát đều kinh ngạc "A" một tiếng, không đến mấy giờ, tốc độ của trung đoàn trưởng như thể tăng lên.

Diêm Minh đỡ quyền, gọi các chiến hữu: "Các vị, cùng lên."

Vương Hồng Chí lập tức hưởng ứng: "Lên!"

Dứt lời, xông lên, giơ chân lên, đá về phía hông Triệu Khác.

Triệu Khác né người, chụp mắt cá chân Vương Hồng Chí, thay phiên đập Vương Hồng Chí về phía thật Mạnh Tử Hành đang vất vả bò dậy, đánh đến mức hai người lăn lộn thành một đống.

Diêm Minh dẫn người nhanh chóng vây quanh...

Hồi lâu sau, trên mặt Triệu Khác tươi rói, trên người cũng bị đá hai chân, mười mấy người tham chiến đều không có một ai tốt đẹp, người người đổ mồ hôi ướt lưng áo, thở hổn hển mà nằm trên đất, hỗn độn.

Mạnh Tử Hành chống đầu gối bò dậy, đi tới bên cạnh Triệu Khác, buồn bực nói: "Buổi trưa em dâu cho anh ăn thuốc thập toàn đại bổ hoàn gì đấy?"

Triệu Khác sờ vai, rôi mò từ xương đùi phải mắt cá chân: "Lúc ngủ trưa, tiểu Mai bẻ xương cứng ngắc trên người giúp tôi."

Mạnh Tử Hành hoạt động vai: "Tối về, tôi cũng phải bảo tiểu Vi xoa bóp cho tôi, thịt trên người cũng cứng."

"Ừ”" Triệu Khác nói: 'Lát nữa nghĩ cách bắt lợn đưa cho bệnh viện quân y, buổi tối mời họ phái hai quân y tới đội chúng ta một chuyến, dạy các chiến sĩ học phương pháp tẩm quất."

Tô Mai tỉnh dậy, trong phòng ngoài phòng đều im ắng đến một người cũng không có.

Trên bàn cơm nhà chính đặt một tờ giấy ghi chú, mà Lưu Minh Trạch viết vội, cậu ta cùng Lưu Minh Hàn đi giúp các chiến sĩ đào khoai tây.

Phía dưới, Triệu Cẩn viết thêm một câu, thằng bé nói đưa Niệm Doanh và Tiểu Du đi tới nhà bà Vương.

Tô Mai đặt tờ giấy vào một cái hộp chuyên dụng, cầm quả dại pha một ấm trà, thả mười mấy lá bạc hà, đổ đầy nước vào trong ấm, xách theo đi đến nhà họ Vương.

Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đang ở trong phòng học nhỏ cùng bà Vương.

Trương Ninh ngôi trên ghế tựa ở nhà chính, cầm que trúc trong tay đang đan, tự đan áo len sợi cho đứa bé trong bụng.

Tiểu Du ngoan ngoãn mà ngồi xổm một bên trên chiếu, chơi xếp gỗ.

Tô Mai rót chén trà đưa cho Trương Ninh: "Uống chút nước đi."

Trương Ninh buông việc trong tay, tiếp nhận đưa lên miệng uống, cúi đầu nhìn nhìn màu nước trà: "Trái cây gì đây?”

Chua chua ngọt ngọt rất là ngon miệng.

"Qủa đào dại."

"Mẹ tôi hái cây kim ngân." Trương Ninh chỉ vào đóa hoa màu vàng phơi trên sàng trúc trong viện: "Chị lấy một chút, đem về pha trà ngâm nước đều có thể."

"Được.' Tô Mai rót thêm nữa chén trà

"Mẹ -" tiểu Du vui mùng, chạy lại đây ôm lấy chân Tô Mai, đưa xếp gỗ trong tay cho cô nói: "Mẹ cầm."

Tô Mai tiếp nhận xếp gỗ trong tay thằng bé, nhìn đồ vật thằng bé đưa, sau một lúc lâu, không hiểu được: "Tiểu Du xếp cái gì đây?"

“Thành, thành lớn."

"Mẹ cũng xây cho con một cái thành lớn được không?” "Được chứ."

Tô Mai ngồi ở trên chiếu, cầm lấy xếp gỗ một bên lắp một bên giảng giải cho thằng bé nói: 'Bước đầu tiên chúng ta xây nền..."

"Được rồi, đẹp rồi đúng không?"

"Đẹp."

"Vậy Tiểu Du tự mình xây lại một cái thử xem."

Tiểu Du nhìn xem Tô Mai xây thành, lại nhìn xem thành chính mình xây trước đó, gật gật đầu, câm xếp gỗ một lân nữa chọn một nơi xây, xếp từng khối từng khối lên.

Xếp gỗ không đủ, thằng bé liền lấy đi thành chính mình đã xây trước đó, thêm vào bên này.

Tô Mai cầm chén trà âm ấm, một bên cho thằng bé uống, một bên cổ vũ nói: "Tiểu Du làm tốt lắm! Đúng rồi, chính là như vậy."

Trương Ninh uống xong một ky trà, đứng dậy buông cái chén xuống, đi đi qua lại ở trong phòng: "Chiều nay chị không đi làm sao?"

"Có chứ."
Bình Luận (0)
Comment