[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304: Đoàn Trưởng Triệu, Anh Thật Đáng Yêu (1)

Chương 304: Đoàn trưởng Triệu, anh thật đáng yêu (1) Chương 304: Đoàn trưởng Triệu, anh thật đáng yêu (1)Chương 304: Đoàn trưởng Triệu, anh thật đáng yêu (1)

Trương Ninh mắt nhìn trên tường, thời gian không còn sớm: "Vậy chị nhanh đi thôi, tôi trông tiểu Du cho chị."

"Không vợi, đợi chút để chính thằng bé chọn." Tô Mai chờ tiểu Du xây tốt lâu đài, vỗ vỗ tay với bé: "Tiểu Du là đi làm với mẹ, hay là ở lại chơi cùng dì Trương?"

Tiểu Du lập tức xòe đôi tay ra, lao vào trong lòng ngực cô: "Đi với mẹ."

Tô Mai ôm thằng bé, dọn dẹp xếp gỗ trên mặt đất và chiếu, nói với tiểu Du trong lòng: "Nói với dì hẹn gặp lại đi."

"Dì, hẹn gặp lại."

Trương Ninh cười cùng thằng bé vẫy vẫy tay: "Hẹn gặp lại."

Tô Mai ôm thằng bé về nhà, đội mũ che nắng cho chính mình và thằng bé, lại rót đây một ấm trà, bỏ cả mấy cái cái cốc vào giỏ, lúc này mới đóng cửa nhà, một tay ôm thằng bé một tay xách theo giỏ tre đi.

Nhà Tô Mai non nửa mẫu đất dư lại, Trân Thanh Miêu cùng Đại Ni đã hỗ trợ đào xong rồi, lúc này họ đã chuyển qua đất trong nhà mình đào ba mẫu khoai tây còn dư lại.

Tô Mai buông giỏ tre và tiểu Du xuống, lau mồ hôi trên trán đi, nói to: "Đồng chí Trần, Đại Ni, lại đây uống chén trà."

Hai mẹ con nâng cánh tay xoa xoa mồ hôi trên mặt, đã lần lượt đi tới.

"Tiểu Mai" Trần Thanh Miêu ngượng ngùng nói: 'Sao cô hay đặc biệt đưa trà cho chúng tôi thế?"

Tô Mai đổ hai chén trà cho các cô: "Tiện đường."

Đại Ni bưng cái chén, nhấp môi nói thẳng: "Cô Tô đi làm, căn bản là không đi con đường này." Tô Mai chỉ một tay về phía trước ruộng khoai tây mà nói: "Minh Trạch, Minh Hàn đang ở dưới ruộng bên kia. Về sau đừng cùng mẹ cháu ra tới sớm như vậy, nắng to như vậy, phơi đen, muốn trắng trở về rất khó khăn."

Hai ngày liên tục ở chung, Đại Ni đối mặt Tô Mai thả lỏng không ít, đã dám hỏi lại cô: 'Cũng giống với em Niệm Huy sao?"

"Giống!" Tô Mai cười nói: "Cháu đừng nhìn Niệm Huy đen như hiện tại, thằng bé lúc mới sinh ra ấy, cũng là trắng trẻo mập mạp."

Đại Ni nhớ lại bộ dáng Tiểu Hắc Đản hiện tại, sợ hãi mà sờ sờ mặt mình.

"Cô còn có một lọ kem chống nắng chưa mở nắp." Tô Mai cười nói: 'Khi kết thúc công việc trở về, đi nhà cô một chuyến, cô đưa cho cháu." Chị dâu cả cô gửi tới bộ đồ trang điểm đầy đủ, đồ lúc trước mua cũng không dùng nữa.

Trân Thanh Miêu vừa nghe kem chống nắng, không đợi Đại Ni trả lời, vội vàng cự tuyệt nói: 'Kem chống nắng đồ vật quý như vậy, Tiểu Mai cô lưu lại cho bản thân dùng đi, cũng không thể cho một con bé như nó đồ quý như vậy."

"Đồng chí Trần, Đại Ni đã 15 tuổi, nên chăm sóc một chút." Tô Mai dứt lời, nhìn về phía Đại Ni, tiểu cô nương 15 tuổi thiếu dinh dưỡng, gầy gầy lùn lùn, người mặc một quần áo ở nhà vải dệt màu xám vá một số chỗ, mồ hôi ướt một mảng, vải dệt đã phai màu, trên cổ, cánh tay còn để lại một tầng tro bụi, không biết còn nghĩ rằng đã lâu cô bé không có tắm rửa đâu.

Trân Thanh Miêu lộ vẻ mặt do dự, cô cũng biết 15 tuổi không còn nhỏ, này nếu là ở quê quán đều có người mai mối: "Kia, cái kia hết bao nhiêu tiền, buổi tối tôi bảo Đại Ni đưa cho cô."

"Cho tôi xin dưa chua nhà các chị một hũ nhỏ đi."

"Có phải quá ít hay không?" Trân Thanh Miêu nghĩ nghĩ: "Tôi bảo Đại Ni ôm cho cô một vò, cô vớt đồ ăn bên trong ra ăn, cũng đừng đổ nước, muốn ăn cái gì bỏ vào, hơn mười ngày sau, lại có thể ăn." "Tốt quá."

Hai mẹ con uống qua trà, lại vội vội vàng vàng đi đào khoai tây. Tô Mai cũng làm không ở lại nhiêu lắm, bế tiểu Du lên xách giỏ tre lên, rồi lại đi hai dặm, tìm được Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn.

Hai người run rẩy chân lại đây, tiến tới trước mặt Tô Mai ngồi xổm xuống, duỗi tay tràn đầy mồ hôi, đáng thương cười hề hề nói: "Chị Tiểu Mai -"

Tay Tô Mai bưng trà run lên, nâng mi mắt xem xét: "Thật xấu!"

Hai người: "..."

"Uống trà.' Tô Mai đưa đem trà cho bọn họ, bế tiểu Du lên đứng dậy nói: "Bình trà cho các cậu giữ, làm xong công việc khi vê nhà đừng quên mang về, tôi đi làm đây."

Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn ủy khuất gật gật đầu.

Tô Mai nén cười, ôm tiểu Du ra khỏi ruộng khoai tây mà, đi đến nhà ăn.

Tiểu Trang đang đưa mọi người đi phơi khoai tây mới đào được ở trên hải đảo, lúc này Tô Mai mới nhớ tới, khoai tây mới sẽ khó bảo quản tốt nếu không phơi cho khô nước.

Tiểu Trang duỗi tay đón tiểu Du ôm lấy rồi nâng lên cao, nhỏ giọng oán giận nói: "Ai, quanh năm suốt tháng ăn khoai tây, ăn đến nỗi tôi nhìn đến khoai tây liền buồn nôn."

Tô Mai nghĩ nghĩ: "Khoai lang đỏ có thể làm thành miến, vậy khoai tây cũng có thể đi?"

"Có thể là có thể." Tiểu Trang nói: "Chính là ra năng suất bột quá thấp, sĩ quan hậu cần không được bỏ phí."

Hai tròng mắt Tô Mai sáng ngời: "Sĩ quan hậu cần sẽ làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment