Chương 305: Đoàn trưởng Triệu, anh thật đáng yêu (2)
Chương 305: Đoàn trưởng Triệu, anh thật đáng yêu (2)Chương 305: Đoàn trưởng Triệu, anh thật đáng yêu (2)
Hai mẫu đất nhà cô thu được hơn hai ngàn cân khoai tây, chiếm nửa gian nhà ở kho. Giống như Tiểu Trang nói, bất kể cái gì ngẫu nhiên ăn còn ổn, mỗi ngày đều ăn, thật sự sẽ nôn.
"Cái này làm dễ lắm, cô muốn làm không?"
Tô Mai gật gật đầu.
"Để tôi nói cho cô..."
Trải qua một hồi Tiểu Trang lải nhải giải thích, Tô Mai giống như nghe đã hiểu: "Ngày mai tôi làm thử xem."
Hôm trước những con gà và con vịt nở ra lớn lên đều không tôi, Tô Mai mang theo Tiểu Du nấu gạo kê cho chúng nó, đổ chút nước sôi để nguội, rửa sạch nhà kho nhỏ.
Sợ chúng nó sinh bệnh, Tô Mai cõng tiểu Du đi bên dòng suối cắt một sọt thảo dược ngải cứu, nghiền nát thành nước, hòa tiếp với nước, rải từ trong lều ngoài lều một lượt.
Sau tan tâm, Tô Mai ôm tiểu Du đi viện quân y, tìm bác sĩ lấy một bình thuốc tím nhỏ, nửa bình cồn nhỏ, mấy chai rượu sát trùng cùng một cuộn dùng để băng gạc.
Tô Mai mang theo tiểu Du xách theo đồ vật trở về, Đại Ni ôm một lọ dưa chua đã ở chờ cửa một hồi lâu.
"Mau vào trong." Tô Mai mở ra cửa nhà ra, buông tiểu Du xuống, nhận lấy dưa chua trong tay cô để vào kho, xoay người vào nhà cầm lọ kem bảo vệ da cùng bốn dây buộc tóc mới cho cô: "Buổi tối tắm rửa xong, bôi một lớp hơi mỏng ở trên mặt, có thể làm làn da trên mặt trở nên càng ẩm ướt, buổi sáng dậy rửa mặt xong cũng bôi lên một chút."
Tuy rằng không thể chống nắng, vừa đổ mồ hôi ra vẫn sẽ bị bết dính, nhưng tổng thể không thể so với đồ tốt được.
"Tốt quá, cháu cám ơn." Đại Ni cao hứng trả lời, cầm lọ kem nhảy nhót tung tăng chạy ra cửa, khiêng cái cuốc, xẻng, và xách theo giỏ tre, rôi đi một bước bằng ba bước anh em Lưu Minh Trạch đi.
"Chị Tiểu Mai," Lưu Minh Trạch buông cái cuốc, giỏ tre, khó hiểu nói: "Con bé kia làm cả một ngày không mệt sao?" Sao còn sức sống như vậy tỏa ra bốn phía vậy?
"Thói quen." Tô Mai cười nói: "Chờ các cậu ở cái chỗ này nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, thói quen chậm rãi rồi sẽ giống con bé."
Hai người giật mình thoáng rùng mình.
Triệu Cẩn cùng Lâm Niệm Doanh từ nhà họ Vương trở về, cầm túi hoa kim ngân: "Dì Tô, để chỗ nào ạ?"
Tô Mai chỉ vào trong kho, trong lòng cân nhắc chờ thu hoạch xong khoai tây không vội, nhờ đội hậu cần làm mộc lại hỗ trợ làm vài món dụng cụ gia đình, ví dụ như sau tường nhà chính chỗ đó cần có một cái bàn quây nhỏ dài, phòng bếp này có một cái tủ quây bếp đựng thức ăn.
Buổi tối tắm rửa xong, Tô Mai lấy đồ vật từ bệnh viện về đưa cho Lưu Minh Trạch, một cây kim dài để đóng đế giày: "Cậu cùng Minh Hàn hỗ trợ lẫn nhau chọc vỡ bong bóng trên tay, sau đó dùng cồn khử khuẩn, bôi thuốc tím lên, lấy băng gạc mà bọc lên một lớp hơi mỏng rồi hãng ngủ tiếp."
Chính mình chọc!
Lưu Minh Trạch tay cầm kim run run.
Triệu Khác nhìn bộ dạng lúng túng nhát gan của cậu ta, đoạt lấy cây kim, lấy bao y dược trong tay cậu ta mở ra, lấy rượu sát trùng qua lau kim, lôi tay cậu ta lại, xoa xoa vết phồng rộp trên tay, một kim lại chọc bọt nước, ở phía trước Lưu Minh Trạch còn chưa kịp phản ứng lại, toàn bộ chọc xong.
Triệu Khác đem rượu sát trùng đưa cho cậu ta: "Tự mình lau lau đi." Bọc nước chọc hết, nước dịch chảy giàn giụa.
Lưu Minh Trạch ngơ ngẩn mà tiếp nhận rượu sát trùng, nhìn chằm chằm hai tay lộ ra thịt hông sau vết trây da, méo miệng nói: "Chị Tiểu Mai -"
Triệu Khác trừng mắt.
Lưu Minh Trạch sợ tới mức cổ co rụt lại, lời nói còn lại đều bị nghẹn đi trở vê.
Tô Mai buồn cười lắc lắc đầu, xoay người ra nhà chính, cầm sọt tre đi vào kho chọn chút khoai tây đã đào được, quay người lại tiến đến chậu gỗ rửa sạch, gọt bỏ những phần hư thối.
Triệu Khác cầm tiếp một lọ rượu sát trùng, liếc mắt Lưu Minh Hàn đứng ngây ngốc ở cửa: "Còn không chịu qua đây."
Lưu Minh Hàn run run đến, đi đến trước mặt anh, mở ra hai tay.
Triệu Khác lấy rượu sát trùng lau qua kim, lại lau vết rộp trên hai tay, lần lượt chọc từng vết phồng: "Tốt rồi. Các cậu cầm thuốc tím, băng gạc về phòng riêng xử lý đi."
Hai người ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm đồ vật đi rồi.
Triệu Khác cất kim, nhìn về phía Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh: "Mấy đứa còn chưa đi ngủ sao?"
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh vội thu hồi vẻ mặt xem trò vui, bước nhanh đi ra cửa: "Đi ngủ ngay đây ạ."
Tiểu Du và Tiểu Hắc Đản ở phòng phía Tây đã ngủ rồi. Triệu Khác đi vào, dịch cái chăn mỏng cho hai đứa, ra ngoài liền thấy Tô Mai ở cửa phòng bếp đang gọt khoai tây.
"Qúa nửa đêm em làm gì với mấy thứ này?"
"Làm mì khoai tây,' Tô Mai cũng không ngẩng đầu lên nói: "Anh ngủ trước đi, em rất nhanh làm xong rồi." Triệu Khác vén ống tay áo, lấy dao trong tay cô: "Muốn lột bỏ toàn bộ, vẫn là trước tiên bào phần hư bỏ đi."