Chương 310: Có qua có lại (2)
Chương 310: Có qua có lại (2)Chương 310: Có qua có lại (2)
"Anh hai không bỏ ra được?" Tô Mai cười lạnh một tiếng: "Bất kể là anh em ruột, cha mẹ con cái ruột thịt, cũng không thể nói nào một bên nên cho đi mù quáng mà, một bên khác giống như đứa trẻ chưa cai sữa, chỉ biết tham lam mà đòi lấy. Cho nên, theo lý là như vậy, làm con cháu, kể cả mẹ không gửi cho chúng em đồ vật, ngày lễ ngày tết, vẫn nên hiếu kính, bên này chúng em cũng không phải ít. Chỉ là anh hai, anh làm anh lớn, thiếu cái gì nói một tiếng, còn đâu, chúng ta không có cảm tình, không biếu không cho cũng là bình thường, không có, anh còn đòi, chính là làm khó người khác."
Từng câu từng chữ của Tô mai giống như một bàn tay, hung hăng mà tát lên trên mặt Triệu Dần, đánh thẳng đến hai lỗ tai anh ta ầm ầm vang lên, một lúc lâu sau không kịp phản ứng lại.
Anh ta cũng không biết điện thoại trong tay đã cắt đứt khi nào, lại là khi nào cúp máy xuống, chờ anh ta phản ứng lại, trong điện thoại đã vang lên tiếng nói của anh cả
"Chú hai!" Trong điện thoại Triệu Trác không kiên nhẫn nói: "Có chuyện liền nói, không nói tôi ngắt máy đây."
Triệu Dần trong lòng càng thêm hụt hãng, trước kia, anh cả khi nào chê hắn phiền phức quá: “Anh cả -"
Triệu Trác giật mình rùng mình một cái, theo bản năng mà chà xát cục trên cổ tay đáp, bưng cái ly lên trên bàn: "Nói tiếng người đi!"
"Anh vì cái gì cũng không thích em..."
"Phốc... Khụ khụ...' Triệu Trác sặc một ngụm nước ở trong cổ họng, ho khụ một hồi lâu mới thuận quá khí tới: "Chú nói đi?"
Triệu Dần không hé răng. "Chú hai,' Triệu Trác buông cái ly: "Không ai mà chỉ một bên trả giá, đạo lý này, đứa bé nhà chú cũng hiểu, tôi không tin chú cùng Tịch Nam là hai giáo viên đại học lại không rõ. Không ai là đồ ngốc đâu?!"
"Tụi em không có... Ngay từ đầu tụi em có hỏi nên cho lại gì, là mẹ và chị dâu cả nói không cần..." Sau lại từ từ thành thói quen ở chung cũng là loại hình thức này. ...
Triệu Khác mang đội trở về trước một ngày, Tô Mai nhận được túi đồ Tịch Nam gửi tới.
In chữ "Thu lâm" giấy đóng gói ghi xúc xích, chocolate rượu tâm đường, kẹo tôm đường, bánh vòng, còn có bốn bộ búp bê Nga.
Bánh vòng là một loại bánh mì nướng chế, hình dạng thô giống vòng tay, cắn lên hơi cứng, ăn mằn mặn.
Kẹo tôm đường, chỉ là hình dạng giống tôm, Tịch Nam gửi tới một bao này, ăn là vị đậu phộng.
Kẹo, bánh vòng, Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn cùng mấy cái đứa trẻ đều lần lượt nếm nếm từng cái, thích nhất vẫn là chocolate rượu tâm đường.
Buổi tối, Tô Mai dựa theo cách Tịch Nam chỉ, cắt lát xúc xích, xào tái cùng ớt xanh với lửa lớn, lại có đầu nhai cứng lại, ăn rất ngon.
"Mẹ,' Tiểu Hắc Đản ăn chưa đã thèm: "Ngày mai còn ăn nữa không."
"Ừ;” Tô Mai kẹp lên một miếng ở nước sôi để rửa qua nước nguội mặt trên loại bỏ vị cay, đút cho tiểu Du ăn: "Ngày mai buổi tối lại ăn một cây, còn lại chờ chú Triệu của con trở về lại ăn."
"Chị Tiểu Mai." Lưu Minh Trạch nuốt đồ ăn trong miệng xuống nói: "Bắp đều là loại tốt, cỏ cũng nhổ một lượt, chờ Triệu anh cả trở về, em cùng Minh Hàn sẽ về trường đi học lại?"
Tô Mai: "Thu hoạch khoai lang đỏ còn được không?" Còn hơn mười ngày, khoai lang đỏ liền có thể nhổ. Hai người liếc mắt cho nhau một cái, nhưng thật ra nghĩ đến: "Muốn chuẩn bị cho kì thi."
"Ừ;”' Tô Mai nói: "Thi tốt nhé, ngày nghỉ nếu là không có việc gì làm, có thể tới đây hỗ trợ gặt lúa nhé."
"Được ạ"
Triệu Khác đạt được vị trí thứ nhất, đoàn thể đạt vị trí thứ hai.
Toàn bộ từ trên xuống dưới cao hứng đến hỏng rồi, giết heo, lại chiếu phim, so với lễ hội còn náo nhiệt hơn.
Ở nhà ăn nông dân ăn cơm tập thể xong, Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn mang theo mấy cái đứa trẻ đi trường học xem phim.
Tô Mai sợ Triệu Khác đột nhiên trở về, tìm không thấy người, hoặc là uống rượu uống nhiều quá dạ dày khó chịu, cô liền ở nhà nhóm bếp lò lên chuẩn bị ít cháo gạo kê.
Triệu Khác trở về rất sớm, phim ở trường học vừa mới bắt đầu tiết mục phát sóng, cháo Tô Mai còn không có nấu xong, anh đã về đến nhà.
Mang theo máu me trên chiến trường cùng mùi khói thuốc súng.
Tô Mai đứng lên từ trên ghế nhỏ nhanh chóng, vài bước vụt ra cửa, đón anh liền nhào tới: "Triệu Khác, anh bị thương à?”
Khi nói chuyện tay đã xoa sườn eo anh ta.
Triệu Khác bế cô lên, một đường đi vào phòng ngủ, một bên thanh âm khàn khàn nói: "Ở biên cảnh không cẩn thận nên bị xước. Không quan trọng, chỉ là vết thương nhỏ."
Dứt lời đem cô đặt ở trên giường, cúi người đè ép đi lên.
"Từ từ, để em xem trước đã."
"Tiểu Mai," Triệu Khác khó nhịn mà hôn lên khóe miệng cô, bên gáy cô: "Chúng ta đã tách ra 21 ngày, 500 tiếng đồng hồ, ba mươi vạn phút..." "Nằm xuống đi." Tô Mai đẩy ngã anh ta ở trên giường, cẩn thận mà cởi bỏ cúc áo, nhìn về phía sườn eo anh.