Chương 309: Có qua có lại (1)
Chương 309: Có qua có lại (1)Chương 309: Có qua có lại (1)
"Anh ở trong thư giúp cô ta nói chuyện?" Ở trong tư tưởng Triệu Dần, mẹ anh ta khẳng định chướng mắt con dâu mà chú ba mới cưới, lúc trước Trương Hinh Vân muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn bằng cấp có bằng cấp, mẹ anh ta có chướng mắt đâu.
"Anh... có nói hai ba câu như vậy.'
"Mẹ." Triệu Chương học bù trở về, đẩy cửa nói: "Dì Trương về nhà, dì nói rằng không nhìn thấy gói hàng hải đảo gửi tới cho nhà ta ở phòng bảo vệ, bảo con nói một tiếng với mẹ."
Buông cặp sách, Triệu Chương nghi hoặc nói: "Là chú ba gửi đồ vật lại đây sao?"
Triệu Dần cũng nhìn về phía vợ mình
"Mẹ và chị dâu cả, vợ chồng em ba gửi đồ ăn rất ngon mỳ khoai tây và hải sản, em cho rằng nhà ta cũng có. Mới vừa rồi Tiểu Trương trở về, em nhờ cho cô ấy đi qua phòng bảo vệ hỏi giúp một chút, xem có phải hay không bảo vệ đặt ở chỗ nào, quên đưa cho nhà ta. Xem ra là không gửi cho chúng ta,' Tịch Nam mất mát nói: "Nghe Tiểu Sâm nói, mỳ khoai tây ăn ngon cực kì, em còn nghĩ lấy về tới, nấu cho anh cùng Tiểu Chương nếm thử."
"Hôm qua em không cần chú ý như vậy, tùy tiện ăn chút cái gì cũng được." Triệu Dần tuy rằng an ủi vợ như vậy, kỳ thật bản thân trong lòng cũng là có chút không thoải mái.
Ngày hôm sau lên lớp xong, anh ta gọi một cuộc điện thoại tới bộ đội.
Triệu Khác mang đội đi thi đấu, bộ vụ liền đem lời nói điện thoại chuyển tới dưới chân núi bưu cục.
Nhân viên công tác chạy một mạch về đến nhà tới tìm Tô Mai, không tìm được, lại chạy đến nhà ăn, nhà ăn cũng không có, cuối cùng hỏi vài người, mới biết ở sát suối nước tìm được Tô Mai đang thả vịt.
Chạy vài vòng như vậy mới tới, nhân viên công tác chống hai đầu gối, đứng ở trước mặt Tô Mai, thở hổn hển lời nói đều nói không được đầy đủ: "Tô, Tô... đồng chí, điện, điện thoại."
Tô Mai nhìn bộ dáng này của anh ta, trong đầu lập tức nghĩ đến Triệu Khác trước khi đi, nói lần này biên cảnh hỗn loạn ngang với nhiệm vụ lớn, trong lòng nghĩ đến đó bỗng nhiên nhảy dựng, cầm lấy gậy trúc đuổi vịt xuống suối nước, nhảy lên, tới bờ bên kia dòng suối nhỏ, vài bước chạy đến đường nhỏ, nhanh chân chạy về bưu cục.
Nhân viên công tác thấy cô nhảy dựng như vậy, cũng khẩn trương lên.
Điện thoại là từ quân bộ chuyển tiếp lại đây, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?
Tô Mai một hơi chạy vào bưu cục, cầm lấy điện thoại trên bàn: “Alo..."
"Tô Mai sao? Tôi là anh hai Triệu Khác, Triệu Dần..."
Tô Mai sửng sốt một chút, mới chợt nhớ ra, Triệu Dần là ai, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một tiếng: "Anh hai, anh tìm em có việc sao?"
"Cái kia, tôi muốn hỏi một chút,/' Triệu Dần nói: "Có phải cô đối tôi và chị dâu hai có ý kiến hay không?”
Tô Mai sửng sốt, anh ta gọi điện thoại để hỏi cái này?!
"Không có a.' Gặp cũng chưa gặp qua một lần, có thể có ý kiến gì?
Triệu Dần nghẹn nghẹn, lại nói: "Nghe mẹ nói cô làm mỳ khoai tây ăn rất ngon..."
"Vâng." Tô Mai xoa xoa trái tim hơi có chút không ổn: "Anh hai có việc gì sao?"
Triệu Dần: "... Đứa nhỏ trong nhà muốn nếm thử."
"Không còn gì cả." Mỳ khoai tây nấu dễ, lúc Triệu Khác mang đội đi, Tô Mai cho anh toàn bộ lương khô mang đi: 'Lại nói..." "Cô không phải sẽ làm nữa sao?"
Nghe được bọn trẻ muốn ăn, trước đó cô vốn là muốn gửi cho anh ta một chút, nhưng lời này Triệu Dần, nói như thể đương nhiên, trong lòng Tô Mai lập tức liền không thoải mái: "Anh hai, em cùng Triệu Khác kết hôn, chị dâu hai tặng một phần quà, em có lập tức gửi lại một phần hải sản, đúng không?"
"Ừ;' Triệu Dần nghĩ nghĩ nhớ lại hương vị hải sản ăn mấy ngày nay trứng vịt biển, rong biển, sò khô: "Lần trước cô gửi tới những cái đó khá tốt. Vừa lúc, mấy thứ kia cô cũng gửi lại giúp tôi một phần, à không đúng, tôi muốn bốn phần." Còn có hàng xóm hai bên cùng mẹ vợ nữa.
Tô Mai: ”...'
"Ý tứ trong lời em vừa mới nói là, chị dâu hai gửi quà mừng cho chúng em, em đã đáp lễ đủ. Anh nếu là không có chuyện khác, em gác máy đây."
Đại não Triệu Dần ngây ngốc: "Vậy sao cô lại đưa cho mẹ và chị dâu cả..."
Tô Mai nhịn không được mắt trợn trắng, người này là thật không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vẫn là thực sự không minh bạch hay giả bộ hồ đồ a: "Bởi vì mẹ cùng chị dâu cả vẫn luôn gửi đồ cho chúng em."
"Ý của cô là." Triệu Dần nhịn không được nhíu mày nói: "Mẹ và chị dâu cả gửi đồ vật cho cô, cô liên hồi đáp một phần, chúng tôi chưa gửi cho cô, thì không có?”
"Đúng vậy! Có đi có lại không phải sao."
"Cô, cô như thế nào như con buôn vậy?!"
Tô Mai xoa xoa lỗ tai: "Anh hai, nhà của chúng em thiếu cái máy may, bọn nhỏ thiếu chiếc xe đồng, anh chừng nào thì mua đưa tới a?"
Triệu Dần: "..."