Chương 308: Mì khoai tây (2)
Chương 308: Mì khoai tây (2)Chương 308: Mì khoai tây (2)
Lời này trước kia nghe còn tốt, hiện tại... Tân Thục Mai nhìn lướt qua mì khoai tây trên bàn cơm còn chưa có ăn xong, trong lòng liền cực kì khó chịu: "Trời không mưa, mẹ cũng khá tốt. Nếu là không có việc gì, mẹ gác máy, còn ăn cơm nữa."
"AI Mẹ người từ từ đã, con báo một tin vui cho người,' Tịch Nam cười nói: "Tiểu Chương lần này thi, điểm ngoại ngữ lại là một trăm."
"Ừ, không tồi." Tân Thục Mai mặt mày giãn ra nói.
Tịch Nam cười nói: "Vì khen thưởng thằng bé, hôm trước con dẫn cháu đi cửa hàng bách hoá, kết quả người đoán được thế nào, thằng bé ấy a liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bộ quần áo quân đội màu xanh lục, giống như là quân trang vậy, Tiểu Chương mặc vào người không biết nhiều tinh thần, nhưng con vừa nhìn chất liệu, cùng quân trang trên người chú ba thật sự là kém xa. Mẹ, người có thể nói vợ chồng chú ba gửi quân trang cũ của chú ba cho Tiểu Chương một bộ, con sửa đi cho Tiểu Chương thành hai bộ quần áo mặc..."
Sắc mặt Tần Thục Mai thoáng trầm xuống, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: "Tịch Nam, con cho quân nhân là cái gì? Quân trang lại là cái gì? Nếu là không hiểu, bảo Triệu Dần nói cho con rõ ràng một chút."
Nói xong: "Bang" một tiếng gác điện thoại, đỡ tay vịn sô pha, tức giận đến không thở nổi.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Dụ Lan bưng trái cây lại đây, thấy vậy cả kinh, vội buông đĩa trái cây, đỡ bà ngồi xuống trên sô pha, đôi tay vuốt đầu gối bà vừa xoa vừa nói: "Là chân đau sao?”
"Là thím hai chọc tức." Triệu Sâm phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói.
Nghe được động tĩnh, Triệu Nho Sinh buông chén đũa lại đây, sắc mặt Triệu Trác cũng trâm xuống, cùng kêu lên nói: "Tiểu Sâm đừng nói bậy." “Thím hai con nói gì đó?”
Lời hai ba con vừa nói ra, quay đầu nhìn về phía đối phương trong mắt đều mang theo tức giận.
"Ai không biết còn nghĩ rằng Tịch Nam là khuê nữ của cha đấy?" Triệu Trác nhìn Triệu Nho Sinh châm chọc nói: "Ba che chở cô ta như vậy, cũng không gặp nhà người ta gửi cho ba hơn một miếng ăn."
"Cả ngày âm dương quái khí làm gì?" Triệu Nho Sinh nhăn mày không vui nói: "Không phải nhà mẹ đẻ con bé hơi nghèo ..."
Tần Thục Mai cười lạnh một tiếng, nắm gạt tàn thuốc nhỏ lên trên bàn ném vào ông ta.
Triệu Nho Sinh lập tức ngây người, phu thê hơn nửa đời chưa khi nào nóng mặt như vậy.
Triệu Trác vội kéo ông ta qua một bên, gạt tàn thuốc va vào chân ông ta bay đi ra ngoài: 'Leng keng" một tiếng, đập nát khối gạch men sứ lại văng thật xa.
"Mẹ,' so sánh với ba, Triệu Trác càng sợ tính mẹ anh ta tức giận: “Có cái gì thì nói, mẹ từ từ nói, đừng tức giận, đừng nóng vội."
Tần Thục Mai trừng mắt Triệu Nho Sinh, tài văn chương nửa ngày tức đến cắn răng nói: "Con dâu tốt của ông, muốn tôi lấy quân trang của Tiểu Khác."
Triệu Trác vỗ vỗ phía sau lưng mẹ anh ta: "Cô ta muốn quân trang làm gì?"
"Đưa cho Tiểu Chương sửa thành quần áo mặc."
Triệu Nho Sinh cau mặt, đùng đùng cả giận nói: "Trong đại viện cũng không phải không có đứa trẻ nào mặc quần áo được sửa từ quân trang cũ."
Tần Thục Mai tức giận chỉ vào ông ta mắng: "Ông vẫn là quân nhân sao?! Trên người đứa trẻ ki rốt cuộc là quần áo được sửa từ quân trang hay là quần áo bình thường, ông nhìn không ra sao?” Đồng thời cùng lúc đó, Triệu Dần ngồi ở đối diện Tịch Nam, nhìn thấy cô ta khóc thút thít nước mắt đây mặt, trâm giọng nói: "Quân trang mặc ở trên người không những đại biểu cho cá nhân, còn đại biểu cho một quân đội một quốc gia. Em thật thiếu vải như vậy sao?"
"Chỉ là một vài bộ quần áo cũ." Tịch Nam cầm khăn tay lau nước mắt, nức nở nói: "Em nào nghĩ đến sẽ có nhiều chú ý như vậy? Mẹ đã trải qua nhiều, mẹ cảm thấy không ổn có thể nói với em, em cũng không phải người nghe không hiểu đạo lý, bà cần phải làm đến mức này sao?" Rồi lại khóc to, lại quăng điện thoại rơi khóc ôÔ...
Triệu Dần ấn ấn cái trán, cũng cảm thấy mẹ mình phản ứng có chút quá kích.
"Em cũng không biết gần đây làm sao vậy? Điện thoại gọi không ít, thư tín thăm hỏi cũng không gửi thiếu, nhưng mẹ cùng chị dâu cả..." Tịch Nam liếc mắt nhìn Triệu Dần ở đối diện, có chút tâm tư mà nói thử: "Đã hơn một tháng người không chủ động gọi điện thoại, gửi đồ..."
Triệu Dần suy nghĩ, là đã lâu không có nhận được đồ trong nhà.
Trước kia mỗi tuần đều nhận được thức ăn, quần áo mẹ và chị dâu cả gửi tới, vợ mình đều rất vui vẻ, ríu rít ở bên tai anh ta mà nói các loại cảm tạ.
Triệu Dần ngẩng đầu nhìn về phía vợ, trên mặt trừ bỏ đau khổ, nào còn có nửa phần vui mừng: "Nếu không, anh gọi điện thoại hỏi một chút."
"Đừng,' Tịch Nam vội vàng kéo hắn tay nói: "Hôm nay em mới vừa chọc mẹ tức giận. Hơn nữa, hơn nữa..."
"Em nói đi."
"Em cảm thấy mẹ tức giận với em, khả năng cùng vợ chồng chú ba có quan hệ."
Vợ chồng chú ba? Triệu Dần suy nghĩ, đúng, giống như nghe vợ mình nói qua một câu, sau khi chú ba ly hôn, tìm một quả phụ nông thôn không biết mấy chữ to nhỏ.