Chương 313: Khóa học tư tưởng phẩm đức (3)
Chương 313: Khóa học tư tưởng phẩm đức (3)Chương 313: Khóa học tư tưởng phẩm đức (3)
Cho nên nhà họ Lưu lại cho người lại đây, bên này chỉ cần chào hỏi Triệu Khác một tiếng là được.
"Qua nửa tháng nữa, bên này cháu muốn thu hoạch ít khoai lang đỏ." Tô Mai cười nói: 'Cậu có thể cho bọn họ đến đây."
Lưu Gia Thịnh đột nhiên nhẹ nhàng thở ra: "Tốt quá."
"Tiểu Mai." Triệu Khác chờ Tô Mai buông điện thoại, hỏi: "Anh hai gọi điện thoại gần đây nhất là lúc nào?"
"Vâng. Mấy ngày hôm trước anh hai gọi điện thoại lại đây, muốn em đưa mì khoai tây và hải sản." Tô Mai ngượng ngùng nói: "Em không cho anh ấy."
Triệu Khác: "Giọng điệu rất tệ phải không?”
Nếu là tốt, với tính cách Tiểu Mai sẽ không thể không cho.
Tô Mai cười cười, liền nói lại cuộc đối thoại hai người lúc ấy một lần, cuối cùng lại nói: Ngày hôm qua chị dâu hai gửi đồ lại đây. Ngày mai em bớt thời giờ làm một ít mì khoai tây, chờ phơi khô, lại tìm đồng chí Trương Hạ Sơn mua một ít hải sản gửi đi cho anh hai."
Không nói gì, lại trực tiếp mở miệng đòi; nói rõ ràng gửi mấy thứ thức ăn đến, coi đây là trao đổi đồng giá rồi!
Sâu trong thâm tâm, anh ta nghĩ sao mà có thể cho là hợp tình hợp lý gọi điện thoại cho Tiểu Mai đòi đồ, chẳng qua là trong lòng khinh thường xuất thân Tiểu Mai thôi.
Nhiều năm như vậy rồi, hai vợ chồng vẫn đòi đồ mẹ và chị dâu cả, nào có thứ đạo lý không phải xoay vẫn có, không hiểu lý lẽ, khi nào trực tiếp đến như vậy?
Triệu Khác nghiến răng, cười nhạo một tiếng, câm lấy điện thoại, trực tiếp gọi cho ba anh nói: "Ba có rảnh không, tốt nhất nên cho người con thứ hai của ba học một khóa tư tưởng phẩm đức."
Dứt lời, không đợi Triệu Nho Sinh phản ứng lại gác máy điện thoại.
Tô Mai: "Đoàn trưởng Triệu, nhà người ta ngày hôm qua vừa mới gửi đồ vật cho nhà mình..."
"Mấy thứ thức ăn, giống như là chuẩn bị tỉ mỉ2" buổi sáng Triệu Khác đã nhìn qua, bánh mì cứng có thể tương đương bàn chải đánh răng tiểu Du Nhi, một bao chocolate phần lớn đều tan chảy, Tiểu Mai nghĩ có khả năng là mùa hè nóng, gửi lại đây trên tan chảy mất.
Anh lại biết không phải, cuộc thi đua khi có một vị đoàn trưởng mang theo thanh kẹo chocolate tới thành Thu Lâm chia cho mọi người, anh nhận được một miếng, năm nay giấy đóng gói không phải màu sắc này.
"Xúc xích không tồi." Tô Mai cười nói: "Chocolate bọn nhỏ cũng rất thích."
Triệu Khác nghẹn giọng, nhưng lại không thể nói rõ.
"Trước không gửi cho anh ấy, xem anh ấy còn có thể gửi đồ lại đây hay không. Nếu là còn gửi, chúng ta liền đáp lễ. Nếu là không gửi, lễ vật này cũng không cần trở vê.' Triệu Khác dắt tay cô đi ra phía ngoài: "Về sau qua buổi liên hoan, sẽ gửi cho bọn trẻ một ít thức ăn nhanh."
Mỗi lần con trai cả nhắc tới con thứ hai như thế nào, Triệu Nho Sinh còn có thể giả câm vờ điếc không để trong lòng, kể cả lần này bà vợ nổi giận, ông cũng chỉ nói con dâu nhỏ không biết làm việc, để vợ suy nghĩ lại, hiện tại... ngay cả con trai nhỏ cũng gọi điện thoại tới đây, bảo ông dạy lại con thứ hai học một khóa tư tưởng phẩm đức tốt ...
Triệu Nho Sinh day day cái trán, cầm lấy điện thoại.
Triệu Dần tiếp nhận điện thoại khi mặt còn đầy tươi cười, cho rằng đồ gửi đi Kinh Thị trong nhà đã nhận được: 'Ba à."
"Tiểu Dần, gân nhất con liên hệ cho Tiểu Khác sao?" "Không có a." Triệu Dần cười nói: 'Lần trước con gọi điện thoại qua, chú ấy không ở nhà, người vợ cưới sau của chú ấy tiếp điện thoại. Mấy ngày hôm trước, con mới vừa bảo Tiểu Nam gửi chút thức ăn, đồ chơi bọn nhỏ..."
Người vợ cưới sau này! Triệu Nho Sinh vừa nghe, liền nhíu mày lại, không cần suy nghĩ, thằng hai nói chuyện với Tô Mai, khẳng định sẽ không dễ nghe.
Nghĩ đến ảnh chụp, ánh mắt con trai nhỏ nhìn vê phía Tô Mai, Triệu Nho Sinh còn không rõ sao, hôm nay nếu ông không xử lý sự tình tốt, lấy tính tình con trai út, ngày sau tình cảm hai anh em chỉ sợ chỉ còn mặt mũi thôi
"Thằng hai." Triệu Nho Sinh đánh gãy Triệu Dần nói: "Tiểu Khác cưới Tô Mai, mẹ con trực tiếp cho tặng sổ tiết kiệm."
Triệu Dần: "... Tặng, cho một quyển sổ tiết kiệm?"
Anh ta cho rằng chỉ có anh ta có đãi ngộ này, rốt cuộc, chú ba lần đầu tiên kết hôn, mẹ bọn họ chưa cho, anh cả cũng không có.
"Đúng!" Triệu Nho Sinh giả vờ không nghe được sự khác thường con trai, tiếp tục nói: "Mẹ con còn tự tay viết một phong thư gửi cho Tô Mai. Ảnh con bé chụp gửi lại đây, mẹ con mỗi ngày ôm ảnh con bé ngủ, nếu không phải chân không tiện đi đứng, tại thời điểm trước kết hôn của con bé và Tiểu Khác, mẹ con đã chạy đến tự mình hỗ trợ lo liệu hôn lễ."
"Tính tình Tiểu Khác con cũng biết, từ trước đến nay luôn bênh vực người mình, về sau con giao tiếp với Tô Mai, nhớ ngữ khí tôn trọng, làm một người giáo viên đại học, nên có tu dưỡng chúng ta nên có...
Ngắt đứt điện thoại, Triệu Nho Sinh về nhà, nhịn không được nói với Tần Thục Mai: "Bà có thời gian khuyên nhủ Tiểu Khác, đừng làm cho nó trở nên xa cách với thằng hai."