Chương 314: Khóa học tư tưởng phẩm đức (4)
Chương 314: Khóa học tư tưởng phẩm đức (4)Chương 314: Khóa học tư tưởng phẩm đức (4)
Tần Thục Mai khẽ thở dài một tiếng: "Là tôi đã sai. Thân thể tôi không tốt, không thể giống bà nội nhà khác vậy, hỗ trợ lo liệu việc nhà, trông cháu, liền nghĩ ở phương diện khác hỗ trợ nhiều một chút. Dụ Lan không thiếu tiên, bản thân mời một bảo mẫu xử lý những việc này rõ ràng. Tịch Nam từ nhỏ sợ nghèo, không chịu chỉ tiền mời bảo mẫu, tôi nghĩ thôi bù đắp cho. Dụ Lan thấy vậy, học theo, rồi từ từ... All"
"Ngày hôm qua tôi nghĩ nghĩ lại trong đầu." Tân Thục Mai cười khổ nói: "Từ sớm mấy năm trước, thằng hai và thằng cả, Tiểu Khác quan hệ trở nên xa cách."
Tim Triệu Nho Sinh bỗng nhiên cả kinh, kêu lên: "Nào có, bà đừng nói bậy!"
"Tôi có phải nói bậy hay không." Tần Thục Mai nhìn chồng nhàn nhạt nói: "Trong lòng ông so với tôi rõ ràng hơn cả."
Bằng không, sao ông không ngừng mà nhắc nhở con trai lớn, gia đình hòa thuận mọi sự hưng thịnh.
"Đừng không chịu thừa nhận nữa." Tần Thục Mai thở dài: "Bọn chúng đều thành gia lập nghiệp, ông còn muốn cả ba giống như khi còn nhỏ thân mật khăng khít, ôm làm một khối không tách."
Triệu Nho Sinh hung hăng lau mặt, chua xót nói: "Thằng cả và tiểu Khác không phải đều khá tốt sao?"
Tựa như lần này, tiểu Khác không biết từ chỗ nào gặp trước nhà họ Cố Sâm.
Đều không cần thằng cả hé răng, tiểu Khác dùng mối quan hệ này, giúp thằng cả lên trên một bước.
Tần Thục Mai quét mắt liếc mắt chồng, hừ nói: "Đó là bởi vì thằng cả và tiểu Khác đều không phải tính tình so đo, trong lòng có lẫn nhau, thằng hai trong lòng có ai?" Triệu Nho Sinh cứng họng.
Ông từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, ăn bữa nay lo bữa mai, khi đó luôn muốn nếu là có cái anh em người nhà thừa dịp giúp đỡ sẽ có bao nhiêu tốt... Ba đứa con, từ nhỏ ông đã bắt đầu dạy dỗ, không nghĩ tới vấn đề sẽ xảy ra ở trên người thằng hai, đứa con để cho ông bớt lo nhất.
Không được! Ông nhất định phải uốn nắn thằng hai lại.....
Lưu Gia Thịnh buông điện thoại, tìm lão tộc trưởng kể lại những lời Tô Mai nói.
Lão tộc trưởng lập tức quyết định nói: "Tìm chiếc xe, hôm nay đưa hoa cỏ đi. Đám nhỏ bên này, ông làm thống kê, phương diện phẩm đức cũng kiểm tra thật tốt một phen; muốn bảo đảm, người đưa qua đó, không thể gây ra phiền toái cho Tiểu Mai, Triệu Khác."
"Vâng.' Lưu Gia Thịnh đáp lời, lập tức đi an bài.
Mấy năm nay Viện điều dưỡng mới vừa xây dựng, bởi vì cái suối nước nóng, quy mô kiến tạo không nhỏ, cán bộ tới điều dưỡng tự nhiên cũng nhiều.
Các nơi trong viện cũng có nhiều loại thực vật hoa cỏ, không chỉ là có hai cây quý báu, hơn nữa không có mời thợ vườn có chuyên môn quản lý, chính mình tìm người tùy tiện xử lý một chút, cho nên nhìn qua khắp nơi chốn là một mảnh lộn xôn.
Xe đến, Chú Lưu Ngũ ở cổng lớn nhìn vài lần, đau lòng mà tới tiếp đãi người phụ trách nói: "Một xe hoa cỏ này, tôi tìm vài người, tới giúp các người phân loại đi?"
Người phụ trách sửng sốt nửa ngày, hiểu ý, vui vẻ: "Được! Trong viện chỗ nào nhìn cũng không vừa mắt, cậu dẫn người sửa lại. Tiền công sao..."
Chú Lưu Ngũ vừa thấy đây là người sảng khoái, cười nói: "Chúng ta không cần tiên, có thể làm bếp lò sưởi ấm và lương khô."
Nơi này cách nội thành quá xa, về nhà ăn cơm còn không đủ thời gian quay lại đâu. "Ha ha... Xem anh nói, tiền công đều từ bỏ, chúng ta còn có thể keo kiệt mặc kệ một miếng cơm?" Người phụ trách vỗ vỗ vai Chú Lưu Ngũ: "Yên tâm đi, ăn cơm dừng chân, tôi đây sẽ lo cho các anh..."
Không quá mấy ngày, Tô Mai nghe Lưu Minh Trạch gọi điện thoại lại đây nói, Chú Lưu Ngũ mang theo hai người đi viện điều dưỡng bên kia đi làm, như thợ trồng hoa.
Tháng Bảy, công xã triển khai thi công đúng hạn định.
Tô Mai, Triệu Khác cực kì chú ý tin tức thế giới bên ngoài, may mắn thay bất luận là đài phát thanh hay thị trấn phụ cận đều không có người đề cập nửa câu đến nhà ăn công cộng.
Mùng mười tháng bảy, Tô Mai nghe ngóng báo chí, các công xã ở nhiều nơi giới thiệu quy chế điểm công trước một bước, cô không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghỉ làm sớm làm thịt vịt, lấy nhân sâm mà Cố Miểu gửi tới lần trước đi hầm.
Mùi hương bay ra, kéo Trương Ninh đỡ eo lại đây: “Chị làm cái gì ngon vậy?”
"Thực đơn Cố Miểu gửi, nhân sâm hầm vịt." Tô Mai múc thịt và canh cho cô một chén: "Cho cô này, ăn xong tôi lại múc tiếp cho."
Trương Ninh liếc mắt cười cô: "Cô cho rằng tôi là heo al"
Nhà Tô Mai có hai loại chén, một loại là chén sứ trắng bình thường, sâu cỡ trung bình, còn có một loại sứ chén lớn men xanh, chén đó rất lớn, so với chậu nhỏ không khác lắm, hiện tại chính là chén của Trương Ninh.
Tô Mai cười nói: "Không phải sợ cô không đủ ăn sao?"
Cô từng nghe nhóm quân tẩu nói thời gian mang thai, miệng đặc biệt hay thèm ăn, lượng cơm ăn ngày thường cũng ăn hơn vài lần.