Chương 315: Chưng cất rượu (1)
Chương 315: Chưng cất rượu (1)Chương 315: Chưng cất rượu (1)
Trương Ninh đỡ eo ngồi xuống ở ghế dựa, cầm chén canh lên miệng uống, gắp cái vịt chân vừa gặm vừa nói: "Dừa trái bên kia Hải Nam, hai ngày nữa anh trai tôi muốn đi qua bên đó một chuyến, cô có thích không? Dừa hầm gà, ăn rất ngon."
"Muốn chứ." Tô Mai vội gật gật đầu: 'Không phải bọn họ sẽ lên bán ở trên thị trấn sao?"
Trương Ninh lắc lắc đầu: "Dừa đó ít, dừa kết trái đã bị Xã Cung Tiêu phụ cận thu mua sáng sớm. Anh trai tôi có một người bạn học, trong nhà trông mười mấy loại cây này, đã chào bán trước."
Tô Mai vừa nghe quý giá như vậy, không dám muốn nhiều: "Mang giúp tôi hai trái nếm thử nhé."
Trương Ninh trừng mắt nhìn cô: "Hai trái đủ cho ai ăn. Mười mấy cây đấy, nó cũng kết đến khoảng độ năm sáu trăm trái."
"Anh ta đều bán cho anh trai cô?" Tô Mai kinh ngạc nói.
"Anh trai tôi đưa ra mức giá cao.
"À" Tô Mai gật gật đầu: "Vậy cô xem làm đi, thân thích nhà tôi nhiều, có bao nhiêu đều có thể nuốt trôi."
Trương Ninh: “...'
"Đúng rồi." Trương Ninh buông chén xuống, lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán: “Anh ba và chị dâu ba của cô khi nào tới a?"
"Anh trai cô hỏi?"
"Vâng." Trương Ninh nói: "Anh trai tôi nói, kỳ hạn để bắt đầu làm việc đã tới mà vẫn chưa thấy người, bảo tôi hỏi cô có phải ngại cương vị công tác không tốt hay không?” "Không thể nào!" Tô Mai vội xua tay nói: "Mấy ngày trước anh ba nhà tôi luôn có bộ dáng thích thú, tôi cũng không phải không gặp qua. Hẳn là bị vướng chuyện gì, đợi chút tôi gọi điện thoại hỏi, buổi chiều cho cô một câu trả lời."
"Vâng." Trương Ninh xem xét thời gian trước mắt, bưng chén đứng lên nói: "Tôi vê nhà trước, chiều cho người mang chén đưa tới cho cô nhé."
Tô Mai gật đầu với cô, dặn dò nói: "Đi đường cẩn thận một chút."
"Biết rồi."
Chỉ chốc lát sau, tụi nhỏ đã trở lại, Tô Mai lại múc hai chén, cất vào hai cái giỏ tre, đưa cho Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn nói: "Mang biếu cho hiệu trưởng Thái và bà Vương các con đi."
Hai người lên tiếng đáp, xách theo giỏ tre xoay người ra cửa.
Tô Mai một bên xới cơm, một bên nói lại những lời mới vừa nãy anh trai Trương Ninh hỏi với anh một lần nữa, cuối cùng nói: "Đợi chút cơm nước xong, em sẽ gọi điện thoại về quê hỏi tình hình một chút. Thu hoạch lúa mạch, gieo hạt mùa hè lẽ ra đã phải sớm làm xong rồi, còn sót lại việc nhổ cỏ, trong nhà nhiều người như vậy, cũng không phải không thể thiếu hai vợ chồng bọn họ."
"Em đã quên à." Triệu Khác bưng khay cơm đi vào nhà chính nói: "Chị dâu cả, anh tư năm nay đều có công việc, trong nhà thiếu hụt đi lao động khỏe mạnh."
Tô Mai nhớ lại hình như là có chuyện như vậy, câm chiếc đũa, chén canh đi theo phía sau anh nói: "Việc kia cũng không thể luôn kéo dài, lỡ như nhà người ta thiếu người làm sao bây giờ? Chung quy cũng không thể để trống cương vị, chờ hai vợ chồng bọn họ hoài được?"
"Em đừng vội." Triệu Khác buông khay nói: "Cơm nước xong mọi người đều đã nghỉ trưa, điện thoại vẫn là chờ giờ đi làm chúng ta gọi, hỏi rõ ràng, vừa lúc chúng ta cho anh Trương một câu trả lời. Như vậy so với em nói lại với Trương Ninh, rồi từ cô ấy chuyển lời sẽ rõ ràng hơn." Tô Mai ngẫm lại, anh trai Trương Ninh đưa cho hai công tác này, nói là trả ơn cho em gái, kỳ thật càng muốn kết giao với Triệu Khác, lời giải thích này từ anh quả thật hiệu quả càng tốt hơn, gật gật đầu: "Trương Ninh nói anh trai cô ấy có bao mười mấy cây dừa, em nghĩ đều tốt, dừa có thể cho, tặng người khác, nấu ăn, đương nhiên làm đồ uống cũng không tồi."
"Ừ." Triệu Khác múc hai chén canh đặt ở vị trí trước Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn, gắp cái chân vịt cho Tiểu Hắc Đản, vớt gan vịt gắp cho Tiểu Du Nhi, gắp hai cánh cho Tô Mai, bản thân gắp cái vịt đầu gặm nói: "anh trai Trương Ninh ở Hoa Thành có tòa nhà vườn kiểu Tây, ngày thường anh ta đều ở tại chỗ đó với vợ con, chờ một nhà anh ba tới, chúng ta trước tiếp bọn họ, mang theo quà tự mình tới cửa một chuyến."
Tô Mai lấy quạt hương bồ quạt cho Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi: "Phải chuẩn bị thứ gì?"
Triệu Khác gỡ thịt vịt đút cho Tô Mai: "Dựa theo những gì cậu Lưu nói sẽ ổn. Như vậy nhà người ta biết, ngược lại càng vui vẻ, cảm thấy em coi bọn họ tựa như người thân thích mà đi lại."
Tô Mai cắn thịt vịt.
"Ha ha..." Tiểu Hắc Đản giương mắt nhìn đến động tác hai người, vui vẻ nói: "Mẹ thật nhõng nhẽo, còn muốn chú Triệu đút..."
"Ha ha..." Tiểu Du Nhi cười nói theo: "Thật nhõng nhẽo!"
Tô Mai: ”...'
Triệu Khác nhanh tay nhét chặt vào trong miệng Tiểu Hắc Đản một miếng mề vịt, lại nhét kín trong miệng Tiểu Du Nhi tắc một miếng trứng vịt xào, thành công mà ngăn chặn miệng hai đứa nhỏ.
"Dì Tô." Triệu Cẩn xách theo giỏ tre, ôm hai cái chén trở về nói: "Bà Vương cho hai quả dưa gang."