Chương 316: Chưng cất rượu (2)
Chương 316: Chưng cất rượu (2)Chương 316: Chưng cất rượu (2)
"Dưa gang nhà bà đều có thể ăn sao?" Tô Mai đứng dậy tiếp nhận chén và giỏ tre, cúi đầu xem xét rổ dưa gang, lại nhìn nhìn vườn dưa chín ương xanh mượt trong nhà mình: "Triệu Khác, có phải em trông không đúng loại không? Dưa gang nhà mình xanh mướt cây non mãi không kết trái."
"Buổi chiều anh tìm người hỏi một chút." Triệu Khác nói, nghiêng đầu quét mắt nhìn xuống chân Triệu Cẩn: "Không cần dùng gậy đứng sao?"
"Vâng." Triệu Cẩn bưng lên chén canh lên miệng uống, buông đồ xuống khen Tô Mai: "Dì Tô tay nghề càng ngày càng tốt, canh vịt này đầu không có mùi tanh một chút nào, miệng đầy hương thơm."
Tô Mai lập tức tràn đầy thành tựu, cười nói: Uống ngon nên uống nhiều một chút."
Triệu Khác nhìn con trai híp híp mắt.
Triệu Cẩn chỉ là không biết, vùi đầu uống một hơi hết nửa chén canh.
"Thím." Lâm Niệm Doanh đưa ra một rổ trái cây, cầm chén trở về nói: "Hiệu trưởng Thái cho."
Tô Mai nhìn xuống, có quả xoài, xuân đào và quả nho.
"Quả nho này." Tô Mai cầm lấy nhìn nhìn: "Em nhìn như thế nào cũng thấy giống quả hoang dại."
"Vâng." Lâm Niệm Doanh bỏ chén xuống, rửa rửa tay, ngồi xuống bưng canh lên nói: "Hiệu trưởng Thái vào núi hái nho dại, hái được hai sọt to, nói muốn làm rượu nho gì đó."
"Rượu nhol" Tô Mai hai tròng mắt sáng ngời: "Các con ăn trước, mẹ đi xem."
Dứt lời, đi vào kho nhà mình ôm vại đường rồi bước nhanh ra cửa. Thái Giai Vi đang ở nấu cơm, Mạnh Tử Hành ở bên cạnh ao rửa quả nho, sọt tre bên cạnh còn chất một loại trái cây màu xanh lá.
"Chị dâu Thái." Tô Mai tiến viện cười nói: "Chị làm rượu nho, đường trắng đủ không?”
Thái Giai Vi vừa thấy cô ôm vại đường liền cười: "Muốn tôi làm rượu nho cho à?"
"Vâng vâng." Tô Mai gật gật đầu.
"Như thế kia còn có chưa đủ đường." Thái Giai Vi rửa sạch dưa chuột cho cô nói: "Buổi chiều có thời gian không? Cùng tôi vào núi một chuyến."
Tô Mai lập tức nghĩ tới sĩ quan hậu cần cũng thích những thứ mới mẻ: "Chị có muốn mang thêm vài người hay không?"
"Mang thêm nhiều ít đều được."
Tô Mai buông vại đường, cầm dưa chuột ăn nói: "Mấy giờ xuất phát?"
"Trong núi mát mẻ, hai giờ đi."
"Được rồi."
Tô Mai về nhà cơm nước xong, đẩy đám trẻ con, chén đũa cho Triệu Khác nói: "Em đi nhà ăn kêu nhóm trưởng, bọn Tiểu Trang. Rửa sạch chén xong anh cho Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi ngủ một lát."
Triệu Khác luôn không thích cô vào núi, nghe vậy nhăn mày nói: "Xa không? Vị trí ở đâu? Đi bao lâu?"
"Không biết." Tô Mai cầm lấy mũ che nắng đội lên trên đầu, đi ra phía ngoài: "Yên tâm đi, có Chị dâu Thái và nhóm trưởng bọn họ đi cùng, em không mệt đâu."
Chính là bởi vì có Thái Giai Vi, Triệu Khác mới không yên tâm được, vị kia là người theo chủ nghĩa thích mạo hiểm.
Rửa sạch chén, xua hai đứa nhỏ đi ngủ, Triệu Khác đi ra tiền viện.
Hai người còn đang ăn cơm. Mạnh Tử Hành đốt điếu thuốc cho anh: "Sao lại đến đây lúc này?"
Thái Giai Vi vừa thấy sắc mặt Triệu Khác, còn không rõ cái gì: 'Không yên tâm Tô Mai và tôi vào núi à."
Cộng sự nhiều năm, ai không biết tính tình người ta như thế nào a, thấy thế Triệu Khác cũng không khách khí với cô, trực tiếp hỏi: "Vị trí ở đâu?"
"Từ phòng sau vào núi, đi bảy tám dặm là đến." Thái Giai Vi xới cơm: "Tôi đã quan sát qua, phụ cận không có dấu vết gì có sự hoạt động của loài động vật lớn."
Triệu Khác không tỏ ý kiến.
Thái Giai Vi đưa mắt xem xét anh liếc mắt, bất đắc dĩ nói: "Thân thủ Tô Mai lại không yếu, anh lo lắng cái gì?"
"Trái tim cô ấy không tốt, lại thêm cái tính nôn nóng, tôi có thể không lo lắng được sao?”
Thái Giai Vi không kiêm được mắt trợn trắng lên: "Biết rồi, chiều nay tôi sẽ không đưa cô ấy đi xa đâu, vậy có được không?"
Cô vốn đang muốn mang mấy người Tô Mai đi dạo xung quanh ở trong núi, nhìn xem còn có động vật hoang dã hay không.
Ai, thất vọng quá aI...
Thái Giai Vi ngắt lấy quả nho, chỗ có quả dại là một khe núi, đất đai ướt át phì nhiêu, chẳng những cây ăn quả lớn lên tốt, bụi cây cỏ dại cũng lớn cực tốt, bởi vậy nuôi dưỡng rất nhiều động vật hoang dã nhỏ, tỷ như: Rắn, thỏ, chim chóc, gà rừng, chim cút, ếch xanh, châu chấu, dế, ...
Rất nhiều trái cây chín đều bị nhóm động vật nhỏ gặm, Tô Mai và bọn họ chọn hái được mấy sọt lớn quả nho và hai sọt quả trám.
Quả trám kết trái nặng trĩu đầu, ăn lại chua lại chát, thật ăn không ngon chút nào, nhóm động vật nhỏ cũng không yêu thích gì. Thái Giai Vi nói khi nó được nấu thành rượu quả trám, rất có hương vị của mối tình đầu.
Lời này mấy người Đại Bàn và Tiểu Trang nghe được, đều ngượng ngùng xuống tay với quả trám, giống như hái được quả trám, chính là nghĩ dường như đã nếm thử hương vị mối tình đầu như thế nào.
Lúc trở về, mấy người đều là một đòn gánh hai cái sọt tre có ngọn, đến phiên Tô Mai, lại thành tay không.
"Em có thể bê một sọt."
"Không cần!" mấy người Đại Bàn lắc đầu nói: "Đồng chí Tô đi nhanh đi."