Chương 317: Chưng cất rượu (3)
Chương 317: Chưng cất rượu (3)Chương 317: Chưng cất rượu (3)
Tô Mai thật ngượng ngùng tay không xuống núi, vì vậy cô mượn Thái Giai Vi nỏ tự chế, lợi dụng định lực tinh thân khóa con mồi kia một giây, kéo nỏ đưa vào côn, bắn chết 3 con gà rừng 4 con thỏ hoang, lại bắt thêm cho bọn nhỏ mỗi đứa một con châu chấu.
Sau khi xuống núi, không tính Thái Giai Vi chọn hai sọt quả trám, Đại Bàn để lại cho các cô bốn sọt quả nho.
Tô Mai săn động vật hoang dã, Thái Giai Vi không muốn, Tô Mai chỉ để lại cho nhà mình thỏ hoang, thừa lại đều cho Đại Bàn mang đi.
Quả trám, quả nho lấy nước muối ngâm sau để ráo hơi nước, Thái Giai Vi cầm mấy cái chum chưng tráng qua nước sôi, dạy Tô Mai rải một lớp đường trắng, một lớp quả trám, đổ rượu gạo vào, đậy kín miệng bình.
Quả nho phiền toái hơn một chút, khi để vào cái bình, phải dùng đôi tay bóp nát nó.
"Tô Mai." Thái Giai Vi đổ ra bình: "Hết đường trắng."
Tô Mai nhìn nhìn còn có hai chậu lớn đựng nho: "Em đi qua nhà dì Vương hỏi một chút."
Bà Vương hàng năm thích làm chút tương hoa, điểm tâm gì đó, nhưng thật ra chỉ có chút đường trắng, có làm cũng không nhiều lắm.
"Làm sao bây giờ?" Hai người hai mặt nhìn nhau một lát, rồi "Phụt" một tiếng: "Kêu bọn Đại Bàn cho đi."
Hai người chọn đưa qua, Đại Bàn bọn họ cũng là làm một nửa, không đường.
Cuối cùng ngày đó quả nho đã bị trở thành trái cây sau khi ăn xong, mang lên bàn ăn của nhà ăn.
"Tiểu Mai." Triệu Khác tan tâm trở về, đánh giá trên dưới sắc mặt cô, thấy không có mệt, mới đi rửa mặt, nói: 'Cả nhà anh ba đã ngồi lên xe lửa đến đây hai ngày trước, anh tra số xe, buổi sáng ngày mai sẽ đến."
"AI" tay Tô Mai làm lồng châu chấu một hồi: "Tại sao trước khi tới anh ấy không gọi điện thoại?"
Nếu là hôm nay Triệu Khác không gọi điện thoại hỏi một tiếng, ngày mai bọn họ tới đây, chính là ngồi xe tới trên trấn rồi, cũng không đi xe tới quân khu a.
"Hắn là sợ làm phiền chúng ta." Triệu Khác nói: "Nghĩ ở trấn trên dàn xếp ổn thỏa, mới nói với chúng ta."
Cũng không phải không có khả năng này.
Tô Mai động tác trong tay nhanh hơn, ba lượt xuống đã kết thúc xong, bỏ bốn con châu chấu vào lông đưa cho Tiểu Du Nhi, đứng dậy rửa rửa tay, lấy chiếc đũa nói: "Ăn cơm thôi."
"Dì Tô." Triệu Cẩn nhìn nhìn xung quanh rồi nhìn ra ngoài đường: "Niệm Huy còn chưa có trở về, con đi tìm xem sao."
Lâm Niệm Doanh bỏ thư xuống, đứng dậy đi theo nói: 'Em cũng đi."
"Ngày mai anh đi nhà ga đón nhé?" Tô Mai cầm lấy lông bàn đậy vào đồ ăn, múc một chén chè đậu xanh, đưa cho Triệu Khác nói: "có phải muốn đi anh còn phải xin nghỉ hay không? Nếu không, hôm nào anh dạy em lái xe đi?"
Triệu Khác tiếp nhận chè đậu xanh đưa lên miệng uống, rất có hứng thú nói: "Trước kia em học qua?”
"Sau mạt thế điều học, đều là học lái xe chạy trốn như thế nào. Cho nên..." Tô Mai cười nói: 'Đoàn trưởng Triệu, em lái xe chạy tốt lắm. Hôm nào muốn em lái xe hay không, anh ngôi trên thử xem?"
"Được." Triệu Khác cười nói: "Anh ngày mai nghỉ phép, xe đã mượn rồi. Hải sản gì đó, anh cũng gọi điện thoại nói với Trương Hạ Sơn, sáng mai cậu ta đến đây."
Tô Mai gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. .... Rạng sáng bốn giờ, Trương Hạ Sơn mang theo con trai lớn Trương Hướng Thần cõng sọt tre tới.
Một thân vương sương sớm, quần áo đều bị làm ướt.
Tô Mai vừa bảo Triệu Khác lấy hai bộ mặc nhà cho hai cha con thay, vừa bước nhanh đi vào phòng bếp, nhóm bếp lò, đặt lên nồi sắt nhỏ, đổ chút nước ấm, cắt chút gừng băm thả vào, lại thả bốn muỗng đường đỏ khuấy đều, đun nước sôi đánh mười quả trứng gà.
Triệu Khác mở tủ quần áo, tìm hai bộ quần áo cho cha con Trương Hạ Sơn, hai người ai cũng không muốn đổi. Triệu Khác đốt lửa ở trong sân, dựng cái giá, cho bọn họ cởi áo khoác đặt ở mặt trên sấy sấy.
Hai cha con ngại ngùng cởi quần áo, lộ ra đầy những lỗ vá cũ trên ngực.
"Tới đây." Tô Mai múc đầy hai chén lớn trà trứng gà, đưa cho hai người nói: "Uống chén trứng nóng, cho ấm."
Sau khi giao tiếp nhiều, hai cha con cũng biết Tô Mai, Triệu Khác là người sảng khoái, không phải người nói lời giả tạo. Lại nói mới vừa từ chối quần áo, lại từ chối tiếp có vẻ có chút không biết tốt xấu, liền hào phóng tiếp nhận chén, mồm to ăn uống, một chén trà trứng gà xuống bụng, trên trán hai người đều chảy ra một tâng mồ hôi.
Bỏ chén xuống, Trương Hướng Thần khẩu khí thư thả hơn, cười nói: "Dì Tô, cháu tìm chút vỏ sò lớn cho dì, ốc biển lớn, còn có hai con tôm hùm to, đều ở trong sọt đây, dì nhìn xem.”
"Được rồi." Tô Mai đi đến trong viện, nhìn mỗi một loại đều siêu to: "đồng chí Trương, Hướng Thần, ở lại ăn bữa sáng đi, tôi chưng hai con tôm này, lại xào một đĩa sò."
"Không được.' Trương Hạ Sơn tiếp nhận quần áo đã được Triệu Khác sấy khô mặc vào nói: "Chúng tôi và đi theo đội trưởng Lý ra đây, mọi người đang chờ ở cửa núi."