Chương 330: Dạy dỗ Tiểu Du (3)
Chương 330: Dạy dỗ Tiểu Du (3)Chương 330: Dạy dỗ Tiểu Du (3)
Tô Mai báo danh cho Tiểu Du nhi, giao học phí rồi để cặp sách nhỏ mới làm cho Tiểu Du nhi đeo lên, cổ vũ cậu bé nói: "Đi thôi, vào chơi với các bạn nhỏ đi."
Tiểu Du nhi buông tay cô ra đi vào trong một đoạn, rồi quay đầu lại nhìn cô.
Tô Mai vẫy vẫy tay với cậu bé.
Cô giáo dắt tay cậu bé vào giữa một đống trẻ con cùng tuổi, cầm mấy khối gỗ nhỏ được tô màu bằng thực vật đến cho cậu bé chơi nói: "Nghe hiệu trưởng Thái nói, Tiểu Du nhỉ biết xây lâu đài, Tiểu Du nhi xây lâu đài cho các bạn được không?"
Tiểu Du nhi cầm xếp gỗ quay đầu lại nhìn Tô Mai.
Tô Mai nắm tay với cậu bé: "Tiểu Du nhi cố lên, con là tuyệt nhất!"
Có bạn nhỏ nghe thấy Tô Mai nói, tò mò túm quần áo Tiểu Du nhi, chỉ Tô Mai ở ngoài cửa nói: "Đó là mẹ cậu à?”
"Không phải mẹ." Tiểu Du nhi vừa ngồi xuống đáp lâu đài, vừa sửa đúng nói: "Là mợ."
"Ngu ngốc, mợ chính là mẹ, mẹ chính là mợ, ngu ngốc, thế mà cậu cũng không biết, ngu ngốc..."
Tô Mai nhíu mày, vợ quân nhân bên cạnh ngại ngùng che mặt: "Rất xin lỗi nha, thằng bé cứ nói chuyện như vậy, tôi sửa lại cho thằng bé rất nhiều lân mà thằng bé không chịu sửa."
"Cậu mới ngốc ấy!" Tiểu Du nhi chỉ lâu đài đã xếp được một nửa trước mặt cậu bé: "Ngay cả lâu dài cũng không biết xếp, ngu ngốc!"
Tô Mai kinh ngạc nhướng mày, không ngờ bị người ta mắng mà Tiểu Du nhi lại nói chuyện lưu loát.
"Bạn nhỏ Tạ Hưng Vượng." Cô giáo dịu dàng nói: "Nói người khác "ngu ngốc" là một hành vi rất không lễ phép. Tiểu Du nhi cũng không nói được không?"
"Vâng ạ." Tiểu Du nhi gật đầu: "Mẹ mình nói, không thể tùy tiện mắng chửi người khác.”
Tạ Hưng Vượng: "Cậu cũng mắng mình?"
Tiểu Du nhi nhướn mày nhìn cậu bé: "Cậu mắng trước. Mẹ mình nói, người khác đánh mình thì mình phải đánh trả, cậu mắng mình nên mình mắng lại, cứ, cứ, cứ mắng cậu đấy -"
Nói xong, cậu bé thở hắt ra: 'Hầy, thật mệt!"
Cái này làm Tô Mai yên tâm, tạm biệt cô giáo rồi xoay người ra khỏi cổng trường.
"Này." Mẹ Tạ Hưng Vượng đuổi theo Tô Mai nói: "Sao cô lại dạy trẻ con đánh người thế?"
Tô Mai không có ấn tượng tốt với bà mẹ này lắm, chắc chắn chuyện con cô ta mắng người khác "ngu ngốc" không phải ngày một ngày hai mà cô ta chỉ sửa đúng vài lần, đã kết luận không sửa được rồi mặc kệ.
Không biết là do quá cưng chiều con cái hay do cảm thấy chuyện con mình mắng người khác là chuyện đúng nữa, cô không muốn chú ý đến cô ta lắm: "Có sao?"
Mẹ Tạ Hưng Vượng nghẹn lời, tiếp tục nói: "Nghe nói nhà cô mua rất nhiều trái dừa?"
"Có sao?"
Mẹ Tạ Hưng Vượng: "... Cái kia, có thể bán cho tôi hai quả không?"
Tô Mai lắc đầu: "Tôi còn muốn tìm người mua thêm ít nữa."
Mấy quả còn lại ở nhà cô giữ riêng để hầm gà đấy, bình thường còn không nữa bổ ra uống, sao lại phải vì mấy hào mà bán đi chứ! "Tiểu Mai." Trân Thanh Miêu đứng ở con đường trước cửa nhà mình gọi: "Bao giờ nhà cô thu hoạch khoai lang đỏ thế? Có cần tôi dẫn Đa Ni sang giúp đỡ không?”
Tô Mai bước nhanh hơn, bỏ lại mẹ Tạ Hưng Vượng, trả lời: "Không cần. Nhà tôi chỉ có bốn mẫu khoai lang đỏ, trong nhà có mấy thanh niên lao động đến, chỉ cần ba bốn ngày là xong rồi. Chờ nhà tôi thu hoạch xong, tôi dẫn bọn họ sang nhà cô hỗ trợ."
Nhà Trần Thanh Miêu có bảy mẫu khoai lang đỏ, nhưng chỉ có cô ta với Đại Ni làm việc.
"Không cần, không cần." Trần Thanh Miêu liên tục xua tay nói: "Tôi với Đại Ni làm việc nhanh, mất có mấy ngày là xong rồi."
Tô Mai thấy cô ta lại đen gây hơn mấy hôm trước, khuyên nhủ: "Cô với Đại Ni làm việc nhớ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một lúc đừng để cơ thể quá sức."
"Ừ ừ" Trần Thanh Miêu cười gật đầu, lại không nghe lọt tai lời Tô Mai nói.
Hai người chia tay ở đầu đường, cô ta mang theo bánh bột ngô với Đại Ni đưa rồi xuống ruộng, Tô Mai đến nhà ăn nông sản.
Sau khi nhìn qua đàn gà vịt con mới nở, Tô Mai lại mang trứng giống vào phòng ấp.
Mới vừa dọn xong một loạt trứng giống đã nghe thấy con đường bên ngoài vang lên tiếng Đại Ni khóc, Tô Mai giật mình, vội ra nói với Tiểu Trang: "Anh mau ra ngoài xem hộ tôi xem xảy ra chuyện gì với?"
"Cô quen sao?"
Tô Mai gật đầu: "Ừ"
Tiểu Trang không nói hai lời đã chạy ra ngoài, qua một hồi lâu vẫn chưa về, Tô Mai đứng trên quảng trường nhìn ra ngoài, nhìn thấy đường đến bệnh viện ở phía xa có bôn năm người đang đi, cẩn thận nhìn sẽ thấy Đại Ni, Tiểu Trang. Hình như Trần Thanh Miêu được một người cõng trên lưng.
Tô Mai nghĩ nếu người đã đưa đến bệnh viện, vậy đợi chút nữa làm xong việc rồi đến thăm.
Sau khi đóng cửa phòng ấp, Tô Mai ngồi dưới bếp cầm lấy cỏ mềm nhóm lửa, nhét củi vào điều chỉnh độ ấm, chậm rãi đốt.
Nửa giờ sau, Tiểu Trang trở về nói: "Đồng chí Tô, đồng chí Trân không sao, chỉ là hơi thiếu máu, bác sĩ bảo về ăn thêm chút đồ bổ."