Chương 333: Gói xủi cảo (3)
Chương 333: Gói xủi cảo (3)Chương 333: Gói xủi cảo (3)
Tô Mai bỏ lát gừng đã cắt xong vào trong thịt cá, rửa tay, lấy thịt ba rọi hôm qua họ mang đến ra, cắt miếng thịt nạc rồi cũng băm vụn, bỏ vào trong âu gốm, ngay sau đó đập hai quả trứng gà vào.
"Chị Tiểu Mai." Lưu Hạo Nam ôm rau hẹ đã rửa xong tới."Xong rồi."
Tô Mai lấy một nắm bỏ lên thớt, câm dao nhanh chóng thái ra, đợi thái xong hết rau hẹ, thì hớt hết vào trong âu gốm, bỏ muối, dầu, bột tiêu, cầm đũa khuấy nhanh theo một hướng.
Tô Mai bỏ âu xuống, rửa thớt, lấy vải lau sạch, rồi rắc chút bột khô lên trên, lấy cục mì trong bồn ra nhào, nhào thành một sợi dài, sau đó lại cắt thành từng nắm nhỏ, rắc bột khô lên, ấn bẹp từng cái trên thớt, câm gậy cán bột cán thành vỏ bánh hình tròn ở giữa giày, viền ngoài mỏng.
Sức tay của Tô Mai lớn, tốc độ nhanh, chưa được một lát đã cán xong một đống, tiếp đó cô vẫy tay với Lưu Hạo Nam."Qua đây, dạy em cán vỏ sủi cảo."
"Cái này em biết." Lưu Bình An đứng ở cửa phòng bếp nói: "Trước khi tới, mẹ em đặc biệt tóm lấy em huấn luyện một tuần rồi."
"Bác gái tư dạy em cái này làm gì?" Lưu Hạo Nam kinh ngạc.
Lưu Bình An mất tự nhiên, sờ mũi.'Sợ em qua đây không biết làm gì cả, làm chị Tiểu Mai ghét thôi."
Tô Mai sửng sốt, tò mò nói: "Ngoài cán vỏ bánh ra, em còn học gì nữa?"
"Giặt quần áo, chà giày, gấp chăn, nấu cháo, làm rau trộn." Lưu Bình An lắc đầu trong ánh mắt chờ mong của hai người."Hết rồi, chỉ có nhiêu đây."
"Còn tưởng em đã học được món nào chứ, kết quả chỉ có vậy!" Lưu Hạo Nam thất vọng nói. "Giặt quần áo, chà giày, gấp chăn không phải đều là kiến thức sinh hoạt cơ bản sao?" "Lúc trước em..." Lưu Bình An xấu hổ gãi đầu. "Trước giờ đều chưa từng giặt quần áo, chà giày."
Lưu Hạo Nam giật khóe môi."Chăn cũng chưa từng gấp hả?”
Lưu Bình An thành thật lắc đầu.
Tô Mai: "Vậy em học đại học..."
"Bác trai tư, bác gái tư dạy ở đại học Hoa Thành, em ấy sống ở đại học Hoa Thành cùng ba mẹ." Lưu Hạo Nam nói."Đăng ký thi đại học lại trực tiếp đăng ký khoa lịch sử của đại học Hoa Thành, ăn ở đều ở trong nhà."
"Hạnh phúc ghê!" Cái gì cũng có người chăm sóc, Tô Mai cảm thán nhìn anh ấy, đưa gậy cán bột cỡ nhỏ cho anh ấy, nói: "Cán một cái thử xem."
Lưu Bình An vội vàng rửa tay, nhận lấy gậy cán bột, cầm một nắm bột lên ấn bẹp, bắt đầu cán.
Khỏi nói, trông rất ra dáng, vỏ bánh cán độ dày mỏng cũng thích hợp.
"Không tồi, tiếp tục." Tô Mai nói. Cô cầm sủi cảo đã cán xong và cái nắp lên, nói với Lưu Hạo Nam: "Lấy thêm mấy đôi đũa, gói nhân sủi cảo vào."
Tô Mai đặt cái nắp và vỏ sủi cảo xuống, gọi mấy người đang chơi đùa ở trong phòng: "Mấy đứa rửa tay, qua đây gói sủi cảo."
Mấy người đáp một tiếng, chạy đến cạnh bể nước, vặn vòi nước ra rửa tay, rồi trở lại cầm đũa và vỏ sủi cảo lên, nghe Tô Mai giảng giải, kẹp nhân lên vỏ, miết một vòng quanh viền.
"Mẹ ơi!" Tiểu Du nhi gọi một chút nhân, bóp như cái mụn cơm, nói: "Đây là của Tiểu Du nhi, đẹp không ạ?"
Tô Mai: "... Mẹ đánh dấu cho con, nấu chín rồi vớt cho con ăn được không?"
Tiểu Du nhi nhìn bánh bột trong tay, lại nhìn cái của mấy người Lưu Hạo Nam gói.'Chú cũng vậy ạ?” Tô Mai liếc nhìn sủi cảo thảm tới không nỡ nhìn trong tay mấy người, gật đầu: "Ai gói thì người đấy ăn."
Nghe vậy mấy người Lưu Hạo Nam vội vàng gỡ sủi cảo trong tay, bắt đầu gói lại, tiếp theo thì cái sau tốt hơn cái trước, dần dân cũng có thể gặp người rồi.
Tô Mai đợi họ học xong, thì rửa tay, đẩy bếp lò ra, đặt nồi đất lên rồi thêm nước, nhặt đầu cá, xương cá, lấy nước rửa rồi vứt vào trong vại, đổ chút rượu nếp, cắt lát gừng, đặt bó hành vào, để lửa hầm từ từ.
Tô Mai thêm nước vào trong nồi to, gọi Lưu Hạo Nam tới, dạy anh ấy nhóm lửa, nói: "Một lần đừng bỏ nhiều củi quá, đợi cây thứ ba trong lò cháy gần hết rồi hãng tiếp tục, lửa đừng lớn quá."
Lưu Hạo Nam ngồi ngồi trên cái ghế nhỏ vịn vào củi, gật đầu lia lịa, lúc sau đã bị nóng đổ mồ hôi đầy đầu.
Triệu Khác tan ca trở về, sủi cảo nóng hổi đã được bưng lên bàn ăn.
Tô Mai không dám nấu lô gói đầu tiên, trực tiếp để trên lược tre hấp.
Tô Mai gắp bánh bột Tiểu Du nhi gói, chấm chút nước sốt rồi đưa tới bên miệng Triệu Khác, cười nói: "Nếm thử đi, con trai nhỏ của anh gói đấy."
Tiểu Du nhi vội mong chờ nhìn lại.
Triệu Khác há miệng ăn, bê bát lên uống ngụm canh, nói với Tiểu Du nhi đang nhìn chằm chằm anh: "Cũng không tệ, lần sau cố gắng, tranh thủ gói tốt hơn."
"Hì hì...' Tiểu Du nhi vui vẻ đẩy cái đĩa trước mặt cậu bé, nhếch mép cười nói: "Cho ba ăn hết đó."
Đây một đĩa, nửa đĩa là bánh bột, nửa đĩa là sủi cảo rách vỏ.
Tô Mai lắc đầu."Con trai anh thông minh lắm, không cần em dạy đã biết lừa tặng đồ không thích cho người ta rồi."
Nói rồi cô ấy nâng cằm lên hất chỉ ba người Triệu Cẩn.