Chương 346: Cạo trọc (2)
Chương 346: Cạo trọc (2)Chương 346: Cạo trọc (2)
Dứt lời, cô cầm lấy quần áo cùng với vớ mà anh đã thay xong và đứng lên và nói: "Bọn anh giặt quần áo ở đâu?"
"Để đó trước đi, một lát nữa anh sẽ giặt. Đi, anh đưa em lên thuyền..."
Tô Mai đẩy tay của anh ra, cô chỉ vào bọc quần áo sạch và nói: "Em đã mang tất cả quần áo sạch đến."
Triệu Khác sửng sốt, anh gỡ vỏ bọc quần áo ra nhìn thử, sau đó anh véo má của Tô Mai và kéo mạnh: "Đồng chí Tô, tùy hứng!"
"Chỉ ở một đêm, ngày mai em sẽ trở về." Tô Mai nói xong thì bỏ quần áo dơ ở trên tay vào trong chậu, xách giày, ôm lấy chậu đi ra phía ngoài và nói: "Anh không nói thì tự em đi hỏi."
Triệu Khác bất đắc dĩ nhéo ấn đường: "Đi thôi, anh dẫn em đi."
Trên đảo có ao nước ngọt, cũng có dòng suối.
Triệu Khác dẫn cô đi đến một dòng suối ở gần đây.
Tô Mai nhìn xung quanh, sau đó cô xua tay với anh và nói: “Anh đi làm việc đi."
Bọn họ đã thăm dò ở đây, không có động vật lớn qua lại, nên Triệu Khác rất yên lòng gật đầu, xoay người vội vàng rời đi.
Trên quần áo và vớ đều là bùn đất, chỉ dùng tay để vò thì không thể giặt sạch vết bùn, Tô Mai ném chúng xuống suối, đặt một viên đá lên đó, cô xoay người đi vào trong rừng tìm cây bồ kết, vào lúc này cây bồ kết vẫn chưa trưởng thành, nhưng có ít còn hơn không.
Tô Mai nhặt một hòn đá và bất ngờ ném vào cây bồ kết, nó rơi rào rào xuống đất, cô lượm một ít về, cầm đá giã nát nó và bôi lên bên trong quần áo, vớ và giày đi mưa, cô dùng sức vò thì mới có thể giặt sạch quần áo bộ đội màu xanh lá cây, cùng với vớ và giày đi mưa màu trắng. Cô kéo dây leo và buộc nó vào thân cây ở bên bìa rừng, cô phơi quần áo và đồ dùng hàng ngày và treo giày lên.
Rửa tay xong, Tô Mai lên tiếng chào hỏi với Triệu Khác, cô xách một thùng nước vào trong rừng và hái một ít trái cây rừng, bẻ một ít măng đắng, nấm, nấm mèo, bồ công anh, đào trứng chim, sau đó cô lại đi đến bờ biển, lượm ốc biển, hàu sống và cua biển mai hình thoi.
Buổi trưa, Tô Mai nấu cơm cho mọi người, nướng hàu sống, cua biển mai hình thoi và nấm, măng đắng xào ốc, rau trộn nấm mèo, cô nấu canh trứng chim bồ công anh, rửa chậu trái cây rừng.
"Ừm”" Diêm Minh đặt chén xuống và thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu ta không nhịn được thở dài nói: "Cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm cho con người."
Các chiến sĩ tiểu đội nhà bếp đi theo cảm thấy không vui: 'Những thứ tôi nấu không phải là cơm cho người ăn sao?"
"He he." Diêm Minh võ vai anh ấy, cười nói: "Đừng không thừa nhận, gạo anh nấu đâu có ngon bằng chị dâu nấu. Còn có những con cá mà anh cho chúng tôi ăn trong mỗi bữa cơm..." Diêm Minh lắc đầu: "Ngoài mùi tanh ra thì đều là mặn, không hê có mùi vị thơm ngon."
"Trên đảo bán cá mặn." Chiến sĩ nhỏ nhắn tủi thân nói: 'Không phải là mùi này sao?"
"Tôi đã ăn cá mặn do chị dâu nấu." Vương Hồng Chí nói: "Không tanh, cũng không mặn đến mức đắng chát."
Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn Tô Mai, thật sự rất muốn nếm thử cá mặn không tanh không đắng là mùi vị như thế nào?
"Trước khi nấu phải rửa sạch một cách tỉ mỉ." Tô Mai biết rất nhiều người nấu cá mặn đề không nỡ rửa sạch những hạt muối ở phía trên đi: "Cho thêm một ít rượu gạo, gừng, hành vào thì sẽ không còn tanh và đắng nữa." Có lúc lười nhát muốn giảm bớt thủ tục, thì cô sẽ trực tiếp dùng dị năng để làm sạch bã cá mặn.
Đôi mắt của chiến sĩ nhỏ nhắn sáng lên, anh ấy nóng lòng muốn thử nói: "Lát nữa tôi sẽ đi tìm đội trưởng Lý để mua thêm mấy con, buổi tối sẽ hấp thử một nồi."
Vương Hồng Chí: "Chị dâu đi vào buổi chiêu sao?"
Tô Mai lắc đầu: "Ngày mai đi."
"Vậy thì vẫn nên để chị dâu nấu đi." Vương Hồng Chí nói.
Đôi mắt của chiến sĩ nhỏ nhắn tối sâm lại, anh ấy rất thất vọng cúi đầu xuống.
Tô Mai thấy vậy thì buồn cười: "Tối nay cậu nấu đi, tôi phụ cậu."
Chiến sĩ nhỏ nhắn lập tức hưng phấn đáp lại "Được."
Vương Hồng Chí và Diêm Minh còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Khác nhìn lướt qua chỗ ngồi của bọn họ, sống lưng của hai người run lên, bọn họ vội vàng im miệng.
Ăn cơm xong, bọn họ để lại cho chiến sĩ nhỏ nhắn rửa sạch, Tô Mai nói chuyện với Triệu Khác, sau đó cô xách giỏ trúc đến hợp tác xã cung - tiêu ở trên đảo để mua nửa ký đường đỏ, nửa ký đường trắng, một gói kẹo sữa và một hộp bánh ngọt, đi đến nhà của Trương Hạ Sơn.
Nhà của anh ấy ở giữa sườn núi, người thì không sao, nhưng nóc nhà đã bị tốc mái, cũi bị sập, mất ba con dê, một con ngã gãy chân, hơn chục con vịt bị xây xát.
Lúc Tô Mai đến đó, nhà anh ấy đã giết con dê bị gãy chân kia, anh ấy đang gọi những người bạn đang giúp đỡ anh ấy sửa ngói và sửa chuồng dê đi ăn cơm.