Chương 345: Cạo trọc (1)
Chương 345: Cạo trọc (1)Chương 345: Cạo trọc (1)
"Năm nay đã rất ổn rồi.'Triệu Khác buộc chặt con lừa, rót ly trà cho cô và nói: "Hai năm trước, mọi người đều ở trong cái lều được làm bằng cỏ, bão tới thì toàn bộ ngôi nhà đều bị thổi bay. Bây giờ em nhìn xem, chỉ cần đào ra một nửa ngôi nhà bị chôn vùi, sửa lại nóc nhà, thì mọi người có thể vào ở ngay lập tức."
Tô Mai im lặng: "Nhà của Hướng Thần thế nào? Mấy ngày nay anh có gặp bọn họ không?”
"Yên tâm đi, người thì không sao." Triệu Khác vươn tay nhìn đồng hồ: "Có đói bụng không, tôi nấu ít đồ ăn cho em nhé?"
"Anh không cần nấu đâu, em có mang theo đồ ăn." Tô Mai nói xong thì đặt chén trà xuống, cô mở kiện hàng mà cô mang tới ra, cô lấy một bộ quần áo sạch và vớ ra đưa cho anh và nói: “Anh đi thay đi."
Anh đã mặc một bộ quần áo bảy tám ngày, khô rồi ướt, ướt rồi khô, đã ngửi thấy mùi chua rồi.
Triệu Khác nhận lấy quần áo và mỉm cười, anh xách một thùng nước đi đến cái lêu nhỏ được bọc bằng lá chuối tây ở bên ngoài, anh nhanh chóng tắm rửa, sau đó thay quần áo và vớ.
Tô Mai mở mạch nha mà cô mang tới ra, sau đó cô múc hai muỗng vào chén, rửa tay, lấy bánh bột ngô kẹp một ít măng chua đưa cho anh và nói: "Ăn một ít gì đi."
Triệu Khác thật sự rất đói, anh đặt quần áo bẩn xuống, lau tay, nhận lấy há miệng ăn.
Triệu Khác ăn đồ ăn, Tô Mai đứng dậy quan sát dãy lều, không có giường, áo mưa của bọn họ trải ra ở trên cát cách nhau bởi những cành cây, trên áo mưa chất rải rác một ít rơm rạ, cơn bão vừa đi qua, hơi nước ở trên đảo rất lớn, rơm rạ ẩm ướt phát ra mùi mốc. Ở cửa có xây một bếp lò, trước bếp có đặt hai bó củi khô, trên tảng đá ở bên cạnh có đặt hai bao lương thực và ba hộp cơm có khắc tên.
"Lúc nào trở vê?" Tô Mai đau lòng nói: "Nếu sớm biết sẽ như vậy thì em đã mang thêm chăn cho anh rồi."
"Qua hai ngày nữa." Triệu Khác uống một hơi cạn sạch nước mạch nha ở trong chén, anh nhìn Tô Mai đang cau mày, anh buồn cười nhéo má của cô: "Anh là đoàn trưởng, sao có thể được đặc cách."
Lúc vừa dứt lời thì anh xách gói đồ ăn lên, hét với đám người đang dọn dẹp con đường ở bên ngoài: "Vương Hồng Chí."
Vương Hồng Chí kéo ống quần, chân trần lộc cộc chạy tới, lúc nhìn thấy Tô Mai, anh ấy nhếch mép cười nói: "Chị dâu tới rồi."
Tô Mai gật đầu với anh ấy: "Sao lại không mang giày?"
Trên đảo có rất nhiều đá, nếu đi chân trần thì sẽ dễ bị đâm vào.
Vương Hồng Chí ngượng ngùng vểnh ngón chân lên: "Lúc tới đây em có mang có giày mưa, nhưng lúc đổ mồ hôi vào ngày nắng nóng như thế này thì da thịt trên ngón chân cũng bị thối rữa..."
Tô Mai sửng sốt và nhìn Triệu Khác.
Triệu Khác trợn mắt nhìn Vương Hồng Chí, sau đó anh ném gói đồ ăn trong tay cho anh ấy và nói: "Chia ra."
Vương Hồng Chí liếc nhìn, thấy trong bọc có mạch nha, sữa bột, anh ấy ôm hộp cơm chất thành đống ở trên đá và hét lên với mấy người đang làm việc: "Diêm Minh, tới lấy đồ ăn."
Dứt lời, anh ấy ôm đồ ăn chạy từ đông sang tây: "Chị dâu, trên đảo vất vả, nếu chị thăm đoàn trưởng xong thì hãy nhanh chóng trở về đi."
Tô Mai vẫy tay với anh ấy, cô liếc nhìn chân của từng người chiến sĩ ở bên kia, thịt ở trong mấy cái hốc ngón chân đều đã thối rữa. Tô Mai ngẩng đầu nhìn Triệu Khác: "Gởi giày ra."
"Khụ khụ!" Triệu Khác không được tự nhiên đi ra phía ngoài và nói: "À, anh đi dắt lừa, bắt một chiếc thuyền tiếp theo, anh đưa em đi qua."
"Triệu Khác!" Tô Mai nắm lấy tay áo của anh: "Em đau lòng."
Trái tim của Triệu Khác run lên, anh dễ dàng nắm lấy bàn tay của Tô Mai, xoay người lại trêu ghẹo nói: "Trây một chút da mà đã đau lòng, vậy nếu anh... "
Tô Mai vươn tay bịt miệng của anh lại, cô trừng anh: "Không được phép nói bậy!"
Triệu Khác nhìn cô, hôn lên bàn tay của cô, kéo tay cô xuống, hai bàn tay của hai người đan vào anh, sau đó anh nói: "Yên tâm đi. Anh sẽ cùng em đi từ thanh niên tới tóc bạc hoa râm, khế ước trăm năm."
Tô Mai cong môi gật đầu.
Ngón chân của Triệu Khác bị thương không như những chiến sĩ kia, Tô Mai mở túi thuốc mà cô mang theo ra, trước tiên cô dùng rượu cồn lau sạch cho anh, sau đó cô dùng dị năng tiêu trừ vùng nhiễm bệnh ở trên chân của anh: "Đây là mọi người bị bệnh nấm chân, sẽ lây, lát nữa anh hãy bảo mọi người rửa chân trong những cái chậu khác nhau, cũng đừng để ai mang nhầm giày."
"Ừm" Triệu Khác nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô đang nâng bàn chân của anh giống như rất quý giá và quan trọng, là dáng vẻ vô cùng yêu quý, trong lòng anh có một cảm giác khác thường không thể nói ra được.
Tô Mai mang vớ vào cho anh một lần nữa, sau đó cô vỗ mắt cá chân của anh và nói: "Được rồi."