Chương 344: Mưa bão (5)
Chương 344: Mưa bão (5)Chương 344: Mưa bão (5)
Tô Mai lắc đầu: "Ngoại trừ xưng hô mở đầu và chào hỏi khi kết thúc, thì ở giữa đều ghi công thức nấu thuốc."
"Ừm”" Triệu Khác thay khăn lông và tiếp tục lau tóc giúp cô, sau đó anh nói: "Ngay sau khi bản vẽ của máy bay không người lái được đưa lên, thì những bức thư của anh ta và Cố Miếu qua lại với người ở bên ngoài đều sẽ bị người phụ trách chuyên môn kiểm tra xem xét."
"Nghiêm ngặt như vậy à!" Tô Mai tặc lưỡi nói: "May mà không đưa bản vẽ cho anh hai của anh."
Nếu không sẽ rất dễ tra được vợ chồng bọn họ.
"Được rồi."Triệu Khác cất khăn lông: "Sấy khô tóc rồi đi ngủ."
Tô Mai sờ mái tóc còn hơi ẩm của mình, cô đưa dị năng đi xuống từ sợi tóc: "Chúng ta không quan tâm đến chuyện luyện thép sao?"
Triệu Khác cân nhắc một lát: "Anh sẽ đi tìm người khác để nhắc nhở."
"Ừ" Tô Mai đá giày và lên giường, cô lăn vào bên trong, sau đó lau mồ hôi trán và kêu lên: "Triệu Khác, anh mở cửa sổ phía đông ra đi, nóng quá!"
Triệu Khác lần lượt mở từng cánh cửa sổ ra, cũng không thấy một tia gió nào: "Có lẽ là trời sắp mưa."
"Trời mưa là tốt."Tô Mai cười nói: Hôm nay sĩ quan hậu cần đã nói như này, sẽ không có mưa, các chiến sĩ phải giúp gánh nước tưới đất."
"Ừ”" Triệu Khác cầm quạt lên và quạt cho cô, sau đó anh nói: "Đi ngủ, trễ rồi."
Nửa đêm, sấm vang "Ầm ầm', mưa to như trút nước, cửa sổ bị gió thổi "Rầm rầm', kính vỡ thành những mảnh nhỏ và bị hạt mưa và gió cuốn đi.
Triệu Khác và Tô Mai kinh sợ thức dậy, hai người nhanh chóng nhảy xuống giường, một người di chuyển bàn ghế dưới cửa sổ, cấp cứu bản thảo tranh vẽ của Tô Mai, một người chạy vào phía tây để chăm sóc cho Tiểu Du nhi, Tiểu Hắc Đản.
Đám người Lưu Hạo Nam, Triệu Cẩn cũng bò dậy bật đèn, nhưng đã bị cúp điện.
Vài người lục đèn pin ra, vừa lấy đồ chặn cái lỗ ở trên cửa sổ, vừa mở cửa đi ra bên ngoài chiếu sáng.
Chuồng gà vịt đổ sập, giàn dưa leo, đậu giác đã ngã, cây cà, cà chua, ớt nằm rạp ở trên đất, dây mướp, khổ qua và cây non cùng lăn xuống tường, ngói của phòng tiện ích và phòng bếp, cùng với rơm rạ đều bị hất bay ở trên mặt đất, trong sân đã trở thành một đống hỗn độn.
Gà vịt chạy toán loạn ở trên hành lang, run lẩy bẩy và dồn đống thành một cục.
"Rắc rắc... Âm!"
"Rắc rắc!"
Thỉnh thoảng ở ngoài sân sẽ vang lên tiếng cành cây bị gió bẻ gãy.
"Tiểu Mai." Triệu Khác mang giày đi mưa vào, anh cầm áo mưa đi ra ngoài và nói: "Anh dẫn đội ngũ đến hải đảo xem thử."
Tô Mai ôm Tiểu Du nhi, Tiểu Hắc Đản đuổi theo hai bước, lo lắng nói: "Mưa gió lớn như vậy, sao mọi người có thể lên đảo?"
"Ở bến đò có thuyền." Sau khi Triệu Khác ném lại những lời này thì vội vã biến mất ở ngoài cửa lớn.
Tô Mai đưa Tiểu Du nhi, Tiểu Hắc Đản cho Lưu Bình An: "Bình An, em dẫn bọn nhóc trở về nhà. Hạo Nam, mấy người các em đi vào trong nhà và kiểm tra từng phòng, nếu có phòng nào bị dột thì hãy đặt cái chậu để hứng ở phía dưới."
"Vâng." Mấy người đó đáp lại, sau đó rối rít hành động.
Tô Mai khoác áo mưa, cầm đèn pin và đẩy cửa phòng tiện ích ra, nhìn vào những lỗ hổng trên mái nhà, cô nhấc cái giá đỡ lên và di chuyển nó sang một bên.
"Chị Tiểu Mai." Lưu Hạo Nam cầm chậu tráng men tới: "Cho chị."
Tô Mai nhận lấy và đặt nó xuống đất, nước mưa lập tức nhỏ giọt "bộp bộp" vào đó.
Tô Mai cầm đèn pin nhìn xung quanh một lân nữa, sau đó cô cầm tấm gỗ và cái cưa bước ra ngoài và nói: "Em đã đi xem phòng bếp chưa?"
"Xem rồi, có hai chỗ bị dột mưa, em cũng đã lấy chậu để hứng rồi." Lưu Hạo Nam đi ở sau lưng cô, anh ấy đóng cửa lại và nói: "Chị Tiểu Mai, chị lấy những thứ này làm gì?"
"Trước tiên phải cưa mấy miếng gỗ để chặn cửa sổ."
Sau bốn ngày mưa to liên tiếp, cô xử lý các loại rau cải, dựng chuồng gà vịt, sửa lại nóc nhà, thay kính trên cửa sổ, tiễn năm người Lưu Hạo Nam đi nhập học, những đám người Triệu Khác vẫn chưa về.
Tô Mai hơi đứng ngồi không yên, cô gửi mấy đứa bé cho Thái Giai Vi và bà Vương, cô xin sĩ quan hậu cần để nghỉ hai ngày, mang theo túi y tế, quần áo sạch, thức ăn và vật phẩm dinh dưỡng, cô đến hậu cần để mượn một con lừa, cưỡi đường tắt đến bến đò.
Tô Mai dắt con lừa xuống thuyền, cô nhìn thoáng qua nơi đổ nát ở trước mặt.
"Sao em tới đây?" Triệu Khác tràn đầy bùn đất ở trên người vội vã chạy tới, anh nhận lấy con lừa ở trong tay cô, anh dìu cô đến cái lều được dựng ở bên cạnh: "Có mệt không?”
"Vẫn ổn." Tô Mai nhìn xung quanh, không có một ai rỗi rãnh, người lớn trẻ em đều đang bận rộn dọn dẹp con đường, đào bới nhà cửa bị vùi lấp, sửa lại mái nhà, sân tường, thuyền bè: "Hàng năm đều phải tới đây một lần sao?"