Chương 343: Mưa bão (4)
Chương 343: Mưa bão (4)Chương 343: Mưa bão (4)
Tô Mai không cần, cảm thấy rất rườm rà, không sảng khoái khi dùng cây gậy lớn để đập trực tiếp.
Trong thời gian hạt đậu đang phơi khô, cô chuẩn bị một cây gậy gỗ cho mỗi người trong số bảy người Lưu Hạo Nam, Triệu Cẩn.
Nhưng, cuối cùng cũng không được dùng tới.
Lúc Đại Bàn vội vàng kéo con lừa đi nghiền đậu, thì anh ấy thuận tiện nghiền đậu giúp cho nhà cô.
"Đồng chí Tô." Những giỏ đậu đã được phơi khô và thu dọn, lúc vận chuyển về nhà, sĩ quan hậu cần gọi lại Tô Mai và nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ làm nước tương, cô có muốn làm cùng không?"
Đôi mắt của Tô Mai sáng lên, cô vui vẻ nói: "Tương đậu nành sao?"
"Ừ, còn có nước tương."
"Muốn, muốn." Tô Mai vội vàng chỉ huy Lưu Hạo Nam và Lưu Bình An đặt tất cả đậu xuống: "Những thứ này có thể tạo ra bao nhiêu nước tương? Lúc đậu ra nước tương là không thể dùng được nữa sao?"
"Ai ăn bã nước tương, vừa đắng lại vừa chát, thông thường đều dùng để cho heo ăn. Nếu cô không muốn lãng phí bã đậu, vậy thì làm chao đi, làm chao cũng có thể kiếm được mười mấy ký nước tương." Sĩ quan hậu cần cười nói: "Món chao ướt mang theo mùi vị của nước tương và thêm một ít ớt tươi, xào lên tạo thành món tương đậu thơm ngon; chao phơi khô lại sẽ trở thành một món ngon khác... tương đậu.'
Nghe vậy, Tô Mai vô cùng cảm động, trong nhà cô không nuôi heo, cần bã đậu cũng vô dụng, chi bằng ít đi một ít nước tương, nhưng lại có nhiều thêm một ít chao dùng để làm gia vị nấu ăn. "Sĩ quan hậu cần, anh cũng muốn làm chao đúng không?"
"Ừm" Sĩ quan hậu cần cười nói: "Tôi định làm mấy lu chao, ủ mấy thùng nước tương."
"Vậy anh có thể giúp tôi làm thành chao không?" Tô Mai chỉ vào trong giỏ có khoảng 100 ký đậu nành và nói: "Anh xem thử còn cần vật liệu gì, anh hãy viết ra tờ đơn, tôi sẽ đi chuẩn bị."
"Không cần thêm những thứ khác, có đậu nành là được rồi." Sĩ quan hậu cần vừa nói vừa chỉ vào phòng kho của căng tin: "Mang vào đi."
Sau khi giao đậu nành cho sĩ quan hậu cần, Tô Mai cũng không quan tâm gì nữa, cô bận cho gà cho vịt ở căng tin canh tác ăn, chăm sóc trứng trong trại giống, bận dẫn bảy đứa nhóc đi thu hoạch lúa, đập thóc.
Sau khi thu hoạch xong bốn mẫu lúa, hơn 1250 ký thóc được phơi khô và cất trong hầm, Tô Mai dẫn mọi người tiếp tục tiến tới mua lúa, giống khoai lang đỏ, cây bông vải và hạt bắp từ hậu về để trông trên 8 mẫu đất.
Làm xong tất cả những chuyện này, không đợi Tô Mai thở phào, trong bữa cơm tối, cô đã nghe được tin tức luyện thép trong toàn quốc được truyền tới từ trong máy thu thanh.
Tô Mai đột nhiên hoảng sợ: "Bốp!" Cô vỗ vào trán của mình, sao cô có thể quên mất chuyện này?!
Lưu Hạo Nam, Triệu Cẩn rối rít kinh ngạc nhìn cô, Triệu Khác đặt đũa xuống, vươn tay xoa cái trán đang đỏ lên của cô: "Ngốc!"
Tô Mai bắt gặp ánh mắt tò mò của đám người Lưu Hạo Nam, Triệu Cẩn, cô đành phải kiếm cớ nói: "Quên trả lời cho mẹ rồi."
Ngày đó Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đến bưu điện lấy kiện hàng về, đó chính là mẹ chồng gửi tới từ Thủ Đô. Bà ấy gửi cho mỗi đứa trẻ một hộp đồ dùng văn phòng, gửi cho cô hai bình dầu gội đầu Schwarzkopf, một cây son, hai đôi vớ, bốn cái băng vệ sinh.
"Không phải anh đã nói với em vào ngày sau khi nhận được kiện hàng rồi sao. Triệu Khác kỳ quái nói: Anh đã gọi vê cho mẹ rồi."
Tô Mai sửng sốt: "À, quên rồi."
Triệu Khác nhìn cô một cách sâu sắc, anh dùng đũa gắp thịt cá cho cô và nói: "Ăn cơm."
"Ừm”" Tô Mai và những hạt cơm dưới đáy chén, cô cố gắng hết sức để nhớ lại những thiệt hại do việc luyện thép lớn gây ra, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nhớ được dường như là đã chặt rất nhiều cây, phá hủy rất nhiều nồi sắt, dao làm bếp, dụng cụ nông nghiệp, để nung thành một đống sắt vụn.
Sau khi rửa mặt xong, Triệu Khác ngồi ở trước bàn đọc sách, anh võ vào cái ghế ở bên cạnh: "Tới đây, ngồi đi."
Tô Mai lấy khăn trùm đầu xuống, cô lau mái tóc ẩm ướt, ngồi xuống ở trên ghế, cô nói cho anh biết vê những chuyện có liên quan đến việc luyện thép ở trong ký ức của mình.
Triệu Khác cầm lấy khăn lông ở trong tay cô, anh vừa lau tóc cho cô vừa im lặng lắng nghe.
"Nếu em nhớ lại sớm là tốt rồi.'Tô Mai chán nản vỗ trán, hỏi anh: 'Ây anh nói xem, nếu bây giờ chúng ta gọi điện thoại cho Cố Sâm, thì anh ấy có thể nói người kia dừng lại công việc luyện thép không?”
"Đã có người đang điều tra Cố Sâm rồi." Bàn tay của Triệu Khác luồn qua mái tóc mềm mượt của cô: "Tốt nhất là chúng ta không nên có bất kỳ liên lạc nào với anh ta trong khoảng thời gian gần đây."
"AI" Tô Mai kinh hãi nói: 'Mấy ngày trước em còn nhận được một gói hàng, Cố Miểu gửi dược liệu tới."
"Cô ấy có nói gì ở trong thư không?"