Chương 357: Trương Ninh sinh con gái (5)
Chương 357: Trương Ninh sinh con gái (5)Chương 357: Trương Ninh sinh con gái (5)
"Chào bác." Triệu Khác lên tiếng chào hỏi với bác Vương, trực tiếp vượt qua Vương Doanh Trường rồi tiến vào phòng.
Tiểu đoàn trưởng Vương ngẩn ngơ, anh ấy nhìn mẹ của mình: "Có phải cậu ta không muốn không? Thật ra thì... Không gọi anh hai cũng không sao, con biết cậu ta là em rể của mình là được..."
Bà Vương liếc trắng mắt: "Nghĩ nhiều quá, chính thức kết nghĩa mà mẹ nói là để cháu gái nhận Tiểu Mai làm mẹ nuôi."
"AI Chứ không phải mẹ nhận con gái, con có thêm một cô em gái, một cậu em rể và một đám cháu ngoại sao?"
Bà Vương lười để ý đến anh, cầm quần áo đi hong khô.
Tiểu đoàn trưởng Vương ngây ngô đứng đó một lúc lâu rồi lau mặt tìm vợ cầu an ủi.
Triệu Khác đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy một đám tiểu tử thúi đang vây quanh Tô Mai, anh nhướng mày: 'Sao các con lại tới đây?”
"Ba." Tiểu Du vẫy vẫy tay, thấp giọng nói: "Ba nhìn xem này, em ấy nhỏ lắm, không thể nói chuyện lớn được."
"Trông em ấy giống một con mèo con không có lông ấy.' Tiểu Hắc Đản nhíu mày, chán ghét nói: "Xấu quá."
Triệu Cẩn nhớ lại lúc Tiểu Du mới vừa được sinh ra, so sánh với hình ảnh trong trí nhớ, cậu bé cũng gật đầu phụ họa nói: "Xấu hơn Tiểu Du nhiều."
Lâm Niệm Doanh kinh ngạc nói: "Tiểu Du có xấu đâu."
Dứt lời, cậu bé nhìn Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản sờ sờ mặt: "Anh hai, anh nhìn em làm gì?" Nhìn thôi không nói, ánh mắt còn rất lạ, giống như người xấu mới là cậu.
"So với em ấy." Lâm Niệm Doanh chạm vào em bé trong ngực Tô Mai, khen: “Trông em đẹp trai hơn."
"Em vốn đẹp trai mà!" Tiểu Hắc Đản thấy cậu bé không tin thì tiện tay mở cặp sách rồi lấy ra một bức tranh, đó chính là hình vẽ năm cái đầu trọc kì cục mà Tô Mai đã từng vẽ trước đây: "Nhìn xem, làm gì có ai đẹp trai bằng em?”
Cái đầu thì trụi lủi tròn quay hơn những người khác, lông mày cũng đậm hơn người khác, nụ cười cũng vui vẻ hơn, cả người sinh động như có thể nhảy khỏi tờ giấy vẽ chỉ sau một giây. Dù nhìn thế nào thì đứa bé ấy cũng là đứa bé đẹp trai nhất, sinh động nhất trong bốn đứa.
"Bức tranh này...' Triệu Khác nhìn Tô Mai, khá là một lời khó nói hết: "Sao em lại cho thằng bé vậy?"
Tô Mai nghiêng đầu nhìn, cười nói: "Chỉ có Tiểu Hắc Đản của chúng ta biết thưởng thức."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh nhìn nhau, sau đó đồng loạt giơ tay che mặt, đúng là lịch sử đen tối.
"Con cũng biết thưởng thức." Tiểu Du kéo một góc bức tranh rồi nói: "Cho em mượn chơi hai ngày chút đi."
Tiểu Hắc Đản không lấy lại được bức tranh từ tay cậu bé nên lập tức nóng nảy: "Mẹt"
Triệu Khác đẩy tay Tiểu Du ra rồi ném cậu bé cho Triệu Cẩn, nói: "Ôm em đi dạo vòng vòng đi."
Em bé còn yếu, trong phòng xảy ra cãi vã có khi sẽ ảnh hưởng đến con bé.
Triệu Cẩn gật đầu, ôm Tiểu Du ra ngoài.
Lâm Niệm Doanh cũng vội vàng dắt Tiểu Hắc Đản đi ra ngoài theo. Tô Mai ôm em bé vào sát nửa dưới của mình, cô lấy một chén sữa mạch nha còn ấm rồi đưa cho anh nói: "Uống nước."
Triệu Khác nhận lấy rồi uống một ngụm, sau đó đút cho cô nói: "Anh nghe bác Vương nói rằng hai người đã chính thức kết nghĩa?"
Tô Mai uống hai ngụm rồi đẩy chén ra, sờ đứa bé trong ngực nói: "Bác ấy nói rằng muốn chúng ta nhận con bé làm con nuôi, em đồng ý."
"À." Triệu Khác nghiêng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con bé, lo lắng nói: "Sau này không ai thèm lấy thì phải làm thế nào?"
Tô Mai ngẩn người: 'xùy" một cái rồi cười nói: "Anh lo xa thế?"
"Xa sao?" Triệu Khác luôn cảm thấy trẻ con lớn rất nhanh, anh vào núi huấn luyện mười ngày nửa tháng, vừa ra về thì sẽ thấy mấy đứa bé không cao cũng mập, ít nhiều gì cũng sẽ luôn thay đổi một chút.
"Chưa tới hai mươi lăm hai mươi sáu thì nhà ai chịu để con bé xuất giá chứ. À đúng rồi." Tô Mai nói: "Chúng ta có cần chuẩn bị gì cho việc chính thức kết nghĩa không?”
Cái này... Triệu Khác cũng chưa từng làm qua: "Để anh đi hỏi nhà bên kia."
"Được."
"Tiểu Mai." Bà Vương đã hong khô xong quần áo, sau khi mang cho Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh mặc vào ở phòng cách vách, bà dẫn mấy đứa bé tới rồi nói: "Con của cháu này, cháu và trung đoàn trưởng Triệu dẫn mấy đứa bé về đi thôi."
Tô Mai đã luôn dùng dị năng để ân cân chăm sóc cho em bé suốt hai ngày nay, sau khi chắc chắn em bé không còn nguy hiểm gì, cô gật đầu, đưa con bé cho bà Vương.
"Đi thôi, về nhà nào." Vừa ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Hắc Đản phóng nhanh ra ngoài sân như một viên đại bác.
"A, vê nhà, mẹ phải ở nhà lâu lâu nhé -" Tiểu Du vui vẻ đi theo vỗ bàn tay nhỏ, cậu bé vừa kéo ống quần Tô Mai vừa nói: 'Mẹ đi nhanh lên."
"Chờ chút." Tô Mai khom người ôm lấy cậu bé, nói: "Trước khi đi, có phải chúng ta nên nói với bác Trương một tiếng không?”
"Vâng ạ." Tiểu Du gật đầu: "Nên nói một tiếng ạ."