Chương 358: Trương Ninh sinh con gái (6)
Chương 358: Trương Ninh sinh con gái (6)Chương 358: Trương Ninh sinh con gái (6)
Tô Mai dẫn ba đứa trẻ đến phòng cách vách chào hỏi Trương Ninh, vừa đi ra thì thấy Triệu Khác và tiểu đoàn trưởng Vương đang đứng một bên nói chuyện, không biết Triệu Khác nói gì mà chỉ thấy tiểu đoàn trưởng Vương gật đầu liên tục.
"Mẹ, mẹ." Tiểu Hắc Đản đứng trong khuôn viên gọi tới: 'Cô ấy nói cô ấy biết mẹ này."
Tô Mai nghe tiếng nhìn theo, một cô gái mặc áo khoác dài mang giày cao gót trắng chậm rãi xoay đầu lại, cô ấy nhoẻn miệng cười với Tô Mai, đẹp đến không thể tả: "Đồng chí Tô, Tiểu Du, lâu rồi không gặp."
"Bác sĩ Trâu!"
Đây chính là bác sĩ đã xem bệnh cho Tiểu Du ở Hoa Thành, Trâu Thu Mạn.
Tô Mai ôm Tiểu Du bước tới, cười nói: 'Cô đến lúc nào vậy?"
"Hai ngày trước." Trâu Thu Mạn lấy ra vài thanh kẹo socola rồi đưa cho mấy đứa bé, nói: "Đã nói khi nào kết hôn sẽ gửi cho tôi một tấm thiệp mời, cô thì hay rồi, cưới xong xuôi hết mới để trung đoàn trưởng Triệu đến thông báo với tôi."
Tô Mai ngượng ngùng cười: "Cô bận rộn như vậy, tôi làm gì dám quấy rầy. Có rảnh rỗi thì đến nhà tôi ăn một bữa cơm nhé, coi như tôi bù lại cho cô."
"Cái này còn phải nói nữa sao." Trâu Thu Mạn bĩu môi cũng rất đẹp, sau đó, cô ấy nhìn về phía Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh rồi nói: 'Không giới thiệu với tôi à?"
Tô Mai cười nói: "Anh lớn Triệu Cẩn, anh hai Lâm Niệm Doanh..."
"Con." Tiểu Hắc Đản kéo kéo tà áo khoác màu trắng của Trâu Thu Mạn, tự mình giới thiệu: "Anh ba Lâm Niệm Huy, biệt danh là Tiểu Hắc Đản Hắc Toàn Phong."
Tô Mai nhếch mép, đây là do học từ nhân vật trong Thủy Hử đây mà, cậu bé thấy biệt danh của Lý Quỳ người ta khá ngầu nên cũng lấy theo. "Ồ." Trâu Thu Mạn khom người cọ mũi cậu bé, trêu ghẹo nói: "Nói vậy thì chắc con khỏe lắm nhỉ, chạy cũng rất nhanh."
Lực tay của Lý Quỳ hơn người, có thể cân cả gió lốc, chắc chắn chạy cũng không chậm.
Tiểu Hắc Đản lập tức xắn tay áo để Trâu Thu Mạn nhìn cánh tay của cậu bé rồi nói: "Tất nhiên là khỏe rồi ạ."
Trâu Thu Mạn nhéo một cái, sau đó cô ấy nắm cánh tay nhỏ nhắn của cậu bé, bấu một cái vào bên dưới: 'Hữu danh vô thức, khi nào luyện chút lực tay không?”
Tiểu Hắc Đản: "... Con chạy nhanh lắm, không tin thì cho cô xem này."
Dứt lời, cậu bé xông về cửa.
Trâu Thu Mạn vén tà áo trắng, nhấc chân đuổi theo.
Mấy người chỉ thấy cô ấy mang giày cao gót, chạy tới trước mặt Tiểu Hắc Đản như một làn khói.
"Dì Tô, cô ấy..." Triệu Cẩn giơ ngón tay lên: "Cũng trâu quá rồi đấy?"
Lâm Niệm Doanh cười nói: "Em cảm thấy Tiểu Hắc Đản đã tìm được khắc tỉnh."
Chốc lát sau, Tiểu Hắc Đản đã bị Trâu Thu Mạn nắm tay kéo lại.
"Nói con không khỏe, con còn không phục, con nhìn xem." Trâu Thu Mạn buông cậu bé xuống rồi giơ tay lên: "Cô mang giày cao gót còn chạy nhanh hơn con."
Tiểu Hắc Đản liếc nhìn hai chân cô, thở dài: "Đây có phải là vấn đề mang giày gì đâu ạ? Chân cô dài như vậy, dù cho có đi chân trân cũng chạy nhanh hơn con!"
"Ha ha..." Trâu Thu Mạn bị dáng vẻ nhướng mày của cậu bé chọc cười: "Biết là được, đồ chân ngắn."
"Con chỉ có một biệt danh, đó chính là..." Tiểu Hắc Đản hung hăng lau mũi, cứng rắn nói: "Tiểu Hắc Đản Hắc Toàn Phong!"
Lần này ngay cả Tô Mai cũng không nhịn cười được. "Cười gì vậy?" Triệu Khác đi tới ôm lấy Tiểu Du trong ngực Tô Mai, sau đó gật đầu với Trâu Thu Mạn: "Bác sĩ Trâu."
"Trung đoàn trưởng Triệu." Trâu Thu Mạn cười nói: "Tiểu Hắc Đản nhà hai người dễ bị trêu quá."
Viện trưởng và bác sĩ Tần đến kiểm tra thân thể cho em bé, đi tới đây nghe Trâu Thu Mạn nói vậy thì cũng liếc nhìn Tiểu Hắc Đản: "Ồ, ta vẫn còn nhớ cậu nhóc này, có tài biểu diễn lắm."
Ngày Triệu Khác và Tô Mai kết hôn, Tiểu Hắc Đản đánh hồng cả gương mặt nhỏ bé, khoác vải hoa, đại mã kim đao đứng trước cửa phòng ăn khu vực canh tác đánh trống đã ghi lại ấn tượng quá sâu trong lòng người khác.
"Biểu diễn cơ à!" Trâu Thu Mạn nhìn Tiểu Hắc Đản, ngạc nhiên cúi người: "Con biết cái gì?"
Tiểu Hắc Đản ưỡn ngực theo bản năng: "Đánh trống, thổi kèn suona và hát ạ."
"Ồ" Trâu Thu Mạn hứng thú nói: "Chọn một bài sở trường rồi hát đôi câu cô nghe xem nào."
"Ngoài đình nghỉ, cạnh đường xưa..."
Trâu Thu Mạn tưởng rằng cô sẽ nghe được một bài hát thiếu nhi, chẳng hạn như bài ca bán báo hay ốc nhỏ gì đó, không ngờ Tiểu Hắc Đản lại hát "Tống biệt" với đầy đủ tình cảm, ý nghĩa lời ca cũng hát được trọn mấy phần.
"Đi đến chân trời góc bể." Trâu Thu Mạn cũng hát theo: "Bạn bè bên ta còn được mấy người..."
"Ta cũng sẽ, ta cũng sẽ.' Tiểu Du cũng há miệng hát theo: "Chỉ có bạn và ta cách xa -"
Tiểu Hắc đản: "Chỉ có bạn và ta cách xa -"
"Chỉ có bạn và..." Trâu Thu Mạn hát theo được một nửa thì kịp phản ứng: "Không đúng! Không phải nên là 'Chỉ còn những cuộc chia ly' thôi sao?”