Chương 359: Trương Ninh sinh con gái (7)
Chương 359: Trương Ninh sinh con gái (7)Chương 359: Trương Ninh sinh con gái (7)
"Phụt ha ha..." Mọi người vốn đang nghe rất say mê, ngay cả Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh cũng muốn hát theo, kết quả lại bị Tiểu Du hát sai lời cắt ngang, trong cả khuôn viên chỉ còn lại tiếng cười.
"Bác sĩ Trâu." Tân Dao vừa cười vừa nhìn Trâu Thu Mạn nói: "Cô hát hay mà. Vào buổi tiệc chào mừng người mới, khoa nhi các cô làm thế nào cũng phải tham gia đấy nhé, nếu bên cô không tham gia, tôi sẽ điên tên cô vào."
"Tôi còn đang lười định trốn đây." Trâu Thu Mạn cười nhìn Tiểu Hắc Đản rồi nói: "Đồng chí Hắc Toàn Phong, con có muốn làm bạn trai cô, giúp cô hát một khúc Đài Cao ca không?”
"Bạn trai!" Tiểu Hắc Đản trừng mắt nhìn: "Bạn trai nhí à?"
"Ha ha... Đúng." Trâu Thu Mạn nhéo mặt cậu bé: "Cũng có thể hiểu như vậy, sao nào, có muốn cùng lên sân khấu giúp cô, hát cho mọi người một bài không?"
Tiểu Hắc Đản: "Con có thể mang theo trống của mình không ạ?”
Trống! Trâu Thu Mạn hơi sửng sốt, cậu bé muốn tự mình chơi nhạc cụ luôn sao?
Tiểu Hắc Đản thấy Trâu Thu Mạn không lên tiếng thì vội vàng nói: 'Không được ạ, thế thì kèn thì sao ạ?"
"Con cũng muốn, con sẽ thổi còi." Tiểu Dù dùng dằng thoát khỏi ngực Triệu Khác, chạy tới bên cạnh Trâu Thu Mạn rồi ôm chân cô nói: "Chị Trôi Trôi, em sẽ thổi còi, chắc chắn là rất hay."
Vừa nói, Tiểu Du vừa nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mai: "Đúng không mẹ, con thổi kèn hay lắm đúng không ạ?"
Tô Mai gật đầu cười, trêu ghẹo Trâu Thu Mạn: "Tôi thấy cô nên đăng ký cả một dàn hợp xướng đi nhé, dẫn theo cả bốn đứa con nhà chúng tôi lên sân khấu luôn." Nghĩ vậy có vẻ chơi sẽ rất vui.
Trâu Thu Mạn nghe vậy thì cặp mắt sáng lên, vui vẻ vỗ tay nói: "Ý kiến này không tệ! Nào." Cô kéo Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh: "Hát cô nghe đôi câu xem nào."
Lâm Niệm Doanh xoay gương mặt nhỏ bé xấu hổ nhìn về chỗ khác, không dám đối mặt với mọi người.
Triệu Cẩn thì trước đây đã từng biểu diễn trên sân khấu trường tiểu học ở Thượng Hải không ít lần nên đương nhiên là rất tự nhiên hào phóng nói: "Hát cái gì ạ, Tống biệt' ạ?"
"Cô sẽ chọn bài hát dự thi sau." Trâu Thu Mạn nói: "Các con có thể hát thử đôi câu bài 'Tống biệt' để cô nghe thử."
"Ngoài đình nghỉ..." Triệu Cẩn cất giọng hát.
"Niệm Doanh." Tô Mai khích lệ nói: "Hát đi con."
Lâm Niệm Doanh xấu hổ cười một cái, sau đó cũng mở miệng hát: "Núi liền núi, đón hoàng hôn...
Răng của cậu bé chỉ vừa mới mọc lên, một cái khác thì lại mới rụng nên lúc hát còn có gió thổi qua, sau khi hát được vài câu, cậu bé lập tức lên tiếng xin lỗi.
"Không sao." Tô Mai nắm cả hai vai cậu bé, vỗ một cái an ủi: "Chúng ta vẫn cần người chơi nhạc cụ mà.”
Đợi đến khi Triệu Cẩn hát xong, Tô Mai đề nghị với Trâu Thu Mạn: "Mấy đứa này có thể chơi nhạc cụ, cô cứ chọn đại một bài, để tụi nó biểu diễn nhạc cụ một đoạn rồi hát, cuối cùng cô cứ dẫn cho bọn chúng cùng hát là được."
Triệu Khác nhướng mi: "Vậy cũng sẽ không trở thành một mớ lộn xộn."
"Anh không thấy bọn nhỏ chơi vui lắm sao?" Tô Mai cười nói.
"Bác sĩ Trâu tham gia là đại diện cho cả khoa lận đó...' Giữa khoa này với khoa khác sao lại chẳng có chút cạnh tranh được, Triệu Khác cười nói: 'Nếu em thấy vui thì đợi lát nữa trở về có thể nói với hiệu trưởng Thái một tiếng, để phía trường học cũng tổ chức một buổi tiệc."
"Tôi thấy cũng được mà.' Viện trưởng cười nói: 'Bác sĩ Trâu có thể đăng ký biểu diễn một mình rồi đăng ký thêm một màn hợp ca với mấy đứa bé này, như vậy đều tính là hợp lệ.'
"Không cần phiền phức vậy đâu." Trâu Thu Mạn bừng bừng khí thế nói: "Tôi và bọn nhỏ sẽ đăng ký một bài, theo như đề nghị của đồng chí Tô."
"Được ạ được ạ.' Tiểu Hắc Đản vui vẻ nói: "Con sẽ mang theo trống và kèn suona của mình."
"Có con nữa." Tiểu Du cũng nhảy nhót nói: "Còi của con."
Người lớn tuổi chỉ thích nhìn sức sống của bọn nhỏ lan truyền khắp bốn phía.
Viện trưởng sờ đầu từng đứa một, cười nói: "Cố gắng lên nhé, bác sĩ Trâu mong đợi vào màn thể hiện của các cháu lắm đấy."
"Không không." Trâu Thu Mạn vội vàng khoát tay: "Chỉ là một cuộc so tài mà thôi. Các con đừng quá áp lực trong lòng nhé, chúng ta cứ thong thả như thường thôi, tối mai cô sẽ đến họp với các con, mọi người cùng nhau chọn bài hát, có được không nè?”
Mặc dù Trâu Thu Mạn đã nói như vậy nhưng Triệu Cẩn vẫn cảm thấy trên vai bỗng nặng xuống, không khỏi trịnh trọng gật đầu một cái.
Lâm Niệm Doanh muốn lùi bước theo bản năng, chỉ là xấu hổ không biết nên biểu đạt thế nào.
Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du lại không hề thấy áp lực gì, cả hai thậm chí còn không biết áp lực là gì, đều vui vẻ kêu lên: "Được ạI"
Viện trưởng cười một tiếng, sau đó được tiểu đoàn trưởng Vương đón đến phòng bệnh. "Năm xưa, trung đoàn trưởng Đổng nhà tôi cũng từng chạy việc trong một gánh hát hí kịch, ông ấy cũng đã học thổi kèn suona một khoảng thời gian." Tân Dao cười nói với Tô Mai: "Thổi hay lắm đấy, lúc nào rảnh thì đưa con đến nhà chơi nhé, để ông ấy thổi cho các cô nghe một khúc."