Chương 360: Trương Ninh sinh con gái (8)
Chương 360: Trương Ninh sinh con gái (8)Chương 360: Trương Ninh sinh con gái (8)
"Vậy sao?" Tô Mai vui vẻ nói: 'Khi nào có thời gian phải mời ông ấy đến dạy Niệm Huy nhà chúng tôi mới được."
Tần Dao cười gật đầu: "Tôi đi làm việc trước, các cô cứ chơi đi."
Vừa dứt lời, bà cũng bước nhanh theo viện trưởng.
Tô Mai nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm: "Bác sĩ Trâu, chúng tôi về trước đây. Hôm nay chừng nào tan làm cô cứ đến nhà chúng tôi luôn đi, tôi hâm cá cho cô ăn."
"Được thôi."
"Chị Trôi Trôi." Tiểu Du vẫy vẫy tay với cô: "Ngày mai gặp ạ!"
"Quỷ nịnh bợt" Tiểu Hắc Đản liếc Tiểu Du rồi quay gương mặt nhỏ nhắn lại, cười rực rỡ nói: "Cô Trâu xinh đẹp hào phóng, ngày mai gặp, yêu dì lắm -"
Tô Mai vuốt trán, còn nhỏ vậy mà miệng đã ngọt thế này, sau này lớn lên... Tô Mai không khỏi lo lắng nghĩ: Có khi nào cửa nhà mình sẽ bị con gái đến phá banh luôn không?
"Ha ha..." Trâu Thu Mạn rất vui, cúi người hôn lên mặt cậu bé một cái: "Đồng chí Tiểu Hắc Đản đáng yêu, ngày mai gặp!"
"Con cũng muốn." Tiểu Du chen vào giữa hai người, chỉ vào gò má của mình nói: "Con cũng muốn được hôn cô ơi."
"Không gọi chị nữa hả?" Trâu Thu Mạn cười nói.
"Gọi cô mới được hôn ạ."
Trâu Thu Mạn: "Ha ha... Được, hôn mỗi con thôi."
"Chụt -" Trâu Thu Mạn nâng gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên rồi hôn một cái, sau đó nhìn về phía Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh: "Hai con có muốn không?" Hai cậu đỏ mặt, vội vàng khoát tay.
Trên đường về, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du thỉnh thoảng lại sờ lên nơi mình được hôn, thích đến không chịu nổi.
Triệu Khác đầu đầy hắc tuyến, không nhịn được nói trái phải với hai đứa: 'Là con trai mà sao lại để người ta tùy tiện hôn như vậy..."
Tô Mai quay đầu nhìn, bây giờ trên núi không có ai trừ cả nhà bọn họ nên cô cũng rướn người hôn lên gò má anh một cái, cười nói: "Trong lòng vui chưa? Tiểu Du với Tiểu Hắc Đản chính là tâm trạng của anh bây giờ đó."
Triệu Khác nghẹn: "Đừng có quậy!"
"" Tô Mai khom người hái một bông hoa dại ở ven đường rồi điệu đà cắm lên tóc, miệng hát: 'Đẹp quá, sao em lại đẹp như vậy...'
Tiểu Hắc Đản thấy vậy thì cũng vội vàng hái một bông rồi cắm lên mũ mình, lắc eo hát theo: “Đẹp quá, sao con lại đẹp như vậy...'
"Con cũng muốn, mẹ ơi." Tiểu Du kéo cái mũ của mình xuống rồi đưa cho Tô Mai, nói: "Mẹ cắm cho con một bông với, bông nào lớn lớn nha."
Tô Mai chọn một bông rồi cắm lên mũ cậu bé, sau đó đeo lên cho cậu: "Ừ, Tiểu Du đẹp quá, chấm lên trán một chấm đỏ rồi đánh má hồng là có thể trở thành con gái luôn."
Tiểu Du ha ha vui vẻ nói: "Con là em bé đẹp nhất nhà."
Triệu Khác: "Làm người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài..."
Tô Mai chán ghét liếc anh một cái: "Nếu không phải vì em quá đẹp, liệu anh có gấp gáp muốn cưới em về nhà vậy không. Như đã nói rồi đó, trung đoàn trưởng Triệu, nếu không phải vì trông anh đẹp trai, em cũng không chịu gả cho anh nhanh như vậy."
Triệu Khác: ”...' Cả nhà về đến nơi, trời đã tối đen.
Tô Mai nấu cơm, Triệu Khác dẫn bọn nhỏ đi quét dọn nhà cửa.
Cơm nước xong, Triệu Khác đưa hai phong thư cho cô.
Là bên tạp chí gửi đến, một cái là tiền nhuận bút, một cái là thư mời cô vẽ tranh minh hoa cho lịch báo.
"Triệu Khác." Tô Mai rút tiền nhuận bút ra, hưng phấn nói: "Đủ để mua chân của một con dê luôn."
"Không sai." Triệu Khác đặt chậu than bên chân cô, vừa dùng khăn lông lau tóc cho cô vừa nói: "Tiên nhuận bút càng ngày càng cao. Tiếp tục cố gắng, tranh thủ đuổi kịp tiền lương của anh."
"Không thể nào cao hơn tiền lương của anh được." Tô Mai bỏ tiên vào lại túi rồi bỏ vào ngăn kéo bên cạnh: "Anh quên lau phía sau kìa."
Triệu Khác tạm dừng lau: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, còn có bảy tám năm nữa thôi."
"Ừ" Tô Mai cầm một cây bút chì trên bàn, bắt đầu chuốc: "Trong nhà ăn không có chuyện gì nhiều, em muốn xin nghỉ."
Phòng ấp trứng đã tạm dừng, công việc hàng ngày hiện tại của cô chính là dọn dẹp lại chuồng gà vịt, cho bọn chúng ăn, vấn đề là công việc này không chỉ có một mình cô làm, dù cho có thêm cô hay thiếu cô cũng không thành vấn đề.
Có chút cảm giác bất mãn về tiền lương.
Triệu Khác nói: "Chẳng phải em nói đã có tiểu chiến sĩ đốt lò để kiểm soát nhiệt độ sao."
"Ý của anh là cho phép em nghỉ công việc này à?"
Triệu Khác gật đầu: "Tiền lương của anh đủ để nuôi mấy mẹ con em mà, hơn nữa thỉnh thoảng mẹ cũng trợ cấp, kinh tế trong nhà hoàn toàn không có vấn đề. Anh chỉ muốn em có thể làm những chuyện mà mình thích làm."
"Chuyện mình muốn làm à...' Tô Mai nâng cằm, vòng tay quanh bút chì rồi suy nghĩ một chút: "Thế thì luyện viết thư pháp, luyện vẽ chút đi."
"Ừ”" Triệu Khác dẹp khăn lông, rút cây bút khỏi tay cô rồi khom người ôm lấy cô đi vê phía giường: "Ngủ."
"Trung đoàn trưởng Triệu, anh đừng có làm bậy..."