Chương 361: Khóa trường thọ (1)
Chương 361: Khóa trường thọ (1)Chương 361: Khóa trường thọ (1)
Tô Mai là người thuộc phái hành động, nói từ chức, hôm sau lập tức mang theo Triệu Khác và bọn nhỏ dọn dẹp xong nhà bếp, sau đó đến cục phát triển nông nghiệp tìm sĩ quan hậu cần nói chuyện này.
"Thật muốn từ chức?" Sĩ quan hậu cần có chút không đành lòng nói: "Nếu không cô đến phía sau lò nấu rượu đi? Đầu xuân năm sau tiếp tục ấp trứng gà vịt tiếp."
"Không được." Tô Mai đáp: "Việc ấp trứng đã có Tiểu Vương làm, tôi ở lại cũng không làm được gì, còn phải tốn thêm một phần tiền lương, thời gian dài cũng không phải công việc tốt."
Sĩ quan hậu cần lườm cô nói: "Tôi thấy cô muốn làm biếng thì có."
Tô Mai cười nói: "Đông đến có ai không muốn ở trong chăn ngủ lâu thêm một chút chứ?”
Biết tiên lương của Triệu Thác cao, năng lực mạnh mẽ sẽ không thiếu Tô Mai chút tiền lương này, sĩ quan hậu cần cũng không tiếp tục khuyên cô nữa nói: "Cô về nhà lấy bình để trà vào, tìm Tiểu Trang lấy chút mật ong rồi mang lại."
Tô Mai đáp một tiếng, có chút tò mò hỏi: "Sĩ quan hậu cần, việc cưới xin của cậu với Tiểu Trang cuối cùng có thành không?"
Sĩ quan hậu cần sắc mặt tối sầm nói: "Lần đầu tiên gặp mặt đã dùng túi chỉa vào mặt, nếu cô là cô ấy cô có nguyện ý không?"
Nói vậy là không thành.
Tô Mai sờ sờ mũi, vội vàng xoay người chuồn mất nói: "Tôi về nhà lấy bình."
Sĩ quan hậu cần sửng sốt, anh ta còn muốn nói thêm vài câu nữa mà. Bất quá sau đó anh ta lại nghĩ đến một việc nói: "Này, chờ một chút."
Khó khăn lắm Tô Mai mới dừng lại bước chân qua đầu lại nói: "Có việc gì cậu nói đi."
"Bệnh viện khoa nhi có một nữ bác sĩ mới du học từ Liên Xô về, cô ấy còn chưa có đối tượng, cô thấy cô ấy với chính ủy Tống thế nào?"
Tô Mai hoảng sợ nói: "Chính ủy Tống còn chưa kết hôn sao?"
"Cô không biết?"
Tô Mai lắc đầu: "Năm nay anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ba mươi bảy tuổi." Sĩ quan hậu cần nói: 'Bác sĩ Trâu năm nay hai mươi sáu tuổi, tuổi tác hai người so với nhau vừa lúc hoàn hảo, cũng không kém nhau bao nhiêu. Lại nói tướng mạo, bằng cấp, gia thế, các phương diện khác cũng rất xứng đôi."
Sĩ quan hậu cần càng nói càng cảm thấy hai người này quả thật là trời sinh một đôi, hận không thể để hai người ngày mai gặp nhau sau đó giúp hai người chuẩn bị hôn lễ.
Tô Mai co rút khóe miệng nói: "Bác sĩ Trâu mà cậu nói tên là Trâu Thu Mạn?”
"Đúng, chính là cô ấy." Sĩ quan hậu cần nói: 'Cô biết cô ấy?"
"Tiểu Du lần trước bị viêm phổi nằm việc ở Hoa Thành, cô ấy chính là bác sĩ chính của Tiểu Du." Tô Mai nói: "Sĩ quan hậu cần, người ta vừa đến cậu đã hò hét cấp bách muốn tìm đối tượng cho cô ấy như vậy, có chút không tốt lắm nha?"
"Vậy sao?"
Tô Mai vội vàng gật đầu, không phải do Tống Chính Uy không tốt mà Tô Mai nghĩ Trâu Thu Mạn lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định không thiếu người theo đuổi cô ấy.
Sĩ quan hậu cầm xoa cằm suy nghĩ nói: "Vậy để hai ngày nữa hả nói."
Tô Mai: ”...'
Buổi trưa Triêu Khác quay trở lại dùng cơm, Tô Mai nhịn không được tò mò hỏi: "Tống Chính Uy còn chưa kết hôn sao?" "Kết hôn rồi." Triệu Khác bới cơm nói: "Do khó sanh nhất thời lại không tìm được bác sĩ đảm nhiệm ca mỗ nên... Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"
"Sĩ quan hậu cần muốn giới thiệu bác sĩ Trâu cho anh ấy."
"Dì Trâu!" Triệu Cẩn kinh ngạc nói: 'Dì ấy muốn gả cho bác Tống sao?"
Tiểu Hắc Đản đẩy bát cơm ra, có chút không vui nói: "Dì ấy không thể chờ con lớn lên được sao?”
Tô Mai nhàn nhạt liếc cô ấy một cái nói: "Chờ con lớn lên dì ấy đã thành cụ bà rồi."
Tiểu Hắc Đản nhướn mày lên đau khổ suy nghĩ một hồi nói: "Nếu vậy thì còn xinh đẹp không?”
Tô Mai gắp một con tôm đã được bóc vở cho Tiểu Du nói: "Con nhìn bà Vương xem."
Bà Vương lúc còn trẻ cũng là một đại mỹ nữ, hiện tại trên gương mặt trải dài nếp nhăn nhưng có một thân khí chất chống đỡ cũng được xem là quý bà ưu nhã đẹp mắt.
"Haizzz.' Tiểu Hắc Đản thở dài một hơi: "Con cũng không phải Trư Bát Giới, vì sao muốn tìm một người vợ xinh đẹp vừa mắt cũng khó như vậy."
Tô Mau vừa uống một ngụm nước, thiếu chút nữa đã phun ra.
"Khụ khụ!" Tô Mai buông bát xuống, đánh giá ba đứa trẻ đối diện ít nhiều đều có chút thương cảm.
"Triệu đội trưởng." Tô Mai kéo ống tay áo Triệu Khác nói: "Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?"
Triệu Khác ngẩng đầu nhìn ba đứa bé trước mắt nói: "Rãnh rỗi như vậy thì đi trong củ cải trắng, không phải củ cải trắng đến giai đoạn thu hoạch rồi sao, chủ nhật tới để bọn nhóc cùng em xuống ruộng đi." Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh hai mắt nhìn nhau chăm chú, dường như đạt được nhận thức chung nào đó chỉ nghe Lâm Niệm Doanh yếu ớt nói: "Không phải chủ nhật tụi con phải đến chỗ dì Trâu tập luyện sao?”
Triệu Khác nhíu mày, vừa muốn mở miệng răn dạy cánh tay đã bị Tô Mai véo một cái.