[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 362 - Chương 362: Khóa Trường Thọ (2)

Chương 362: Khóa trường thọ (2) Chương 362: Khóa trường thọ (2)Chương 362: Khóa trường thọ (2)

"Ba đứa nhỏ vừa mới thất tình." Tô Mai nhỏ giọng nói với Triệu Khác: "Anh cũng không để cho bọn nhỏ hòa hoãn lại."

Này là cái quái gì vậy chứ!

Triệu Khác bất đắc dũ xoa xoa mi tâm: "Em sao lại hô nháo cùng bọn nhỏ."

"Ha ha." Tô Mai một tay nâng má nghiêng đầu nhìn ba đứa trẻ đang vui vẻ đối diện nói: "Tuổi trẻ thật đáng hâm mộ, haiz, thật muốn ống một ly rượu mơ."

Triệu Khác buông bát đũa trong tay, cầm lấy bát canh đưa đến trước mặt cô nói: "Ăn canh."

Không ai cổ vũ, Tô Mai không chút thú vị thu hồi vui đùa trên mặt nói: "Anh gọi điện thoại cho mẹ chưa?”

"Gọi rồi." Triệu Khác nói: "Mẹ nói chúng ra chuẩn bị một cái bát đựng cơm, một đôi đũa và một cái khóa trường mệnh, ngoài ra còn muốn một bộ đồ đỏ. Yến hội có muốn tổ chức lớn hay không còn cần chúng ta và bác Vương bàn bạc lại."

"Khóa trường mệnh!" Tô Mai như có đều suy nghĩ nói: "Bây giờ còn có nơi nào bán thứ đó hay không?”

Triệu Khác dùng đũa gắp cá muối để vào bát cô sau đó nói: "Trước kia ở Hoa Thành có hai cửa hàng bạc, mặc dù hiện tại đã đổi thành bán đồ vật khác nhưng tìm một chút nói không chừng có thể tìm được hai vị nghệ nhân năm đó."

"Vậy cũng chỉ có thể đặt làm?" Tô Mai nói: "Vậy có kịp thời gian hay không?”

Triệu Khác cười nói: "Nói không chừng trong tay người ta còn có hàng tôn ấy chứ."

"Nếu vậy khẳng định đồ đã qua rất nhiều năm." Dù sao cũng mang tặng cho hài tử mới ra đời, Tô Mau suy nghĩ một lát nói: "Nếu không thì chúng ta tự làm được không?" "Được." Triệu Khác nói: "Em xem cần những tài liệu gì, tôi tìm cho em."

"Ừ, tôi muốn một kiểu mẫu... Thôi quên đi, làm khóa trường mệnh nhất định có điều cần phải chú ý, tôi cũng không biết lúc làm phải kiêng ky những gì, hay là để bọn họ cung cấp kiểu mẫu, chúng ta chọn một trong những kiểu đó, những thứ khác cứ để bọn họ giúp chung ta một tay là được."

Triệu Khác đáp một tiếng sau đó nghĩ đến việc Tô Mai từ chức, về sau sinh hoạt đột nhiên nhàn rỗi nhất định không kịp thích ứng, lập tức đề nghị: "Không phải điều kiện còn có một bộ quần áo sao, em hiện tại có thể thiết kế làm thử xem sao."

Tô Mai hai mắt sáng ngời gật đầu.

Xế chiều đi đến bệnh viện vừa lúc gặp gỡ Tần Dao, Tô Mai lặng lẽ hỏi một câu: "Bác sĩ Tần, trẻ sơ sinh mặc quần áo có kiêng ky gì không?”

"Mặc vào ngày đầy tháng sao?”

"Bác sĩ Tần biết rồi sao?"

"Ừ" Tần Dao cười nói: "Bác Vương có cho tôi hay một tiếng."

"Bác Vương nói hôm đó phải mặc đồ đỏ." Tô Mau nói: "Kiểu dáng và gì gì đó có cân chú ý gì không?”

"Vậy thì không có, thoải mái là được, bất quá năm nay là năm con chó." Tân Dao đề nghị nói: "Không thì trên vạt áo co thêu một con chó nhỏ đi."

"Tôi không biết thêu." Tô Mai rầu rỉ đáp: "Dùng vải ghép một con được không?"

Dùng vải ghép không phải điều là vãi sao? Người bình thường sẽ kiêng ky sao?

"Cái này... Không thì cô đi hỏi thử xem trong đội ai biết thêu hay không, nhờ người ta giúp một tay? Còn có giày hổ, nón hình con hổ." Tần Dao lại nói: 'Khóa trường mệnh cho trẻ con thường khắc thần thú trừ tà, cô đi tra xét tính nết của bọn chúng một chút, ví dụ như tì hưu tính tình tuy tốt nhưng có độc, nếu như đeo nó lên người thì không thể đeo đồ vật khác..." Tô Mai càng nghe càng cảm thấy phức tạp, sau trở vê không dám tùy ý hạ bút, đành phải tìm toàn bộ sách có liên quan ra sau đó ngồi trên ghế từ từ lật xem.

Buổi tối Trâu Thu Mạn cùng bọn nhỏ luyện hát, Tô Mai không có chút hứng thú, lực chú ý toàn bộ đều đặt trên sách vở.

Sau hai ngày đọc sách Tô Mai mới bắt đầu thiết kế đồ, hết lần này tới lần khác cô vẽ một bức lại một bức nhưng đều không vừa ý.

"A, Triệu Khác, thật phiền quá đi!" Tô Mai gãi gãi đầu khổ não nói: "Không thể quá phức tạp, cũng không thể quá đơn giản. Quá phức tạp người ta không thể thêu, thời gian cũng không kịp, con đơn giản quá tì ngại người ta nói chúng ta không xem trọng, còn phải chú ý đến hoa văn trên bộ đồ, lại còn không được phép xung đột với mệnh cách của bé..." Tô Mai vươn tay ôm lấy eo anh, cả người vùi vào lòng ngực anh, nhịn được khóc thét lên nói: "Thật là khó, thật là khó quá đi!"

Triệu Khác buồn cười nhìn vợ trong lòng nói: “Anh thấy em đem vấn đề nghĩ đến phức tạ."

"Em đọc sách thấy phải chú ý rất nhiều thứ... Chủ yếu nhất là em không biết thêu còn phải nhờ người khác giúp đỡ một tay." Mùa đông ở phía nam không giống phương bắc, cho dù là mùa đông cũng không có ngày nông nhàn, các cô các dì trong đội bận một việc tới một việc, căn bản bận đến nổi không có thời gian giúp cô làm giày hổ, nón hổ, chứ đừng nói đến việc giúp cô thêu quần áo.

"Cứ từ từ không cần vội." Ngoài miệng thì nói như vậy, hôm sau Triệu Khác đã gọi điện thoại cho Tân Thục Mai ở thủ đô.
Bình Luận (0)
Comment