Chương 363: Khóa trường thọ (3)
Chương 363: Khóa trường thọ (3)Chương 363: Khóa trường thọ (3)
Sau khi cúp điện thoại Thục Mai khẽ cười, không ngờ con dâu không gì không làm được của bà nguyên lai cũng có lúc gặp vấn đề khó giải quyết nha.
"Mẹ." Dụ Lan đẩy cửa tiến vào nhìn thấy tâm tình của mẹ mình không tồi, không khỏi cười nói: "Có chuyện gì mà làm mẹ vui vẻ như vậy?"
"Tiểu Khác gọi điện thoại đến." Tân Thục Mai cười: "Nó nói quần áo ở lễ đầy tháng Tiểu Mai sẽ không thêu, còn nói Tiểu Mai sắp phá hỏng."
"Thêu!" Dụ Lan tò mò hỏi: "Kiểu mẫu rất phức tạp sao?"
"Ha ha, hôm đó bà Vương cũng đến."
"Thì ra là vậy, trách không được."
"Tiểu Lan." Tần Thục Mai chỉ chỉ ngăn kéo tủ đầu giường nói: "Con lấy chìa khóa trong ngăn kéo sau đó mở két sắt ở tâng dưới cùng, lấy món đồ trong đó ra đưa cho Vương sư phụ để ông ấy làm một cái khóa trường mệnh và một bộ chén đũa, cho ông ấy thêm chút tiên để ông ấy và hai đồ đệ của mình làm nhanh lên một chút."
"Dạ." Dụ Lan nói: "Quần áo, tất và mấy cái khác cứ để cho con chuẩn bị đi."
Tô Mai giằng co hết năm ngày mới thiết kế xong bản vẽ, sau đó sai người đến Lô Thị mua sợi tơ, chọn vải, tìm người biết thiêu trong đội, kết quả còn chưa tìm được, kiện hàng của thủ đô đã tới trước.
Bên trong chẳng những có khóa trường mệnh, bát đũa vàng mà ngay cả quần áo lót, vớ, mũ, yếm vãi tập ăn, yếm đỏ trái tim và một cái áo khoác bành tô là cho người lớn bằng lông.
Từng món đều được làm khéo léo xảo, làm người khác yêu thích không nở buồn tay.
Ngay cả áo bành tô cũng là một tác phẩm kinh điển. "Triệu Khác." Tối đến Triệu Khác đi làm về Tô Mai nhịn không được níu áo anh nói: "Có phải anh lén em gọi điện thoại cho mẹ để mẹ chuẩn bị những món đồ này hộ em phải không?"
Triệu Khác nắm tay cô, mười ngón tay giao triền nói: "Thích không?”
"Thích!"
"Vậy thì tốt, đi với anh đến một nói." Triệu Khác cởi áo khoác của cô sau đó khoác áo bành tô lên cho cô, nắm tay cô nói: "Đi thôi."
Tác giả có lời muốn nói: Chúc các thiên sứ nhỏ ngủ ngon.
Kết quả tra được tiệc đầy tháng ở những nơi khác nhau tập tục khác nhau, bất quá đại khái đều chuẩn bị chén đũa, khóa trường mệnh và quần áo.
Triệu Khác nắm tay Tô Mai đi qua chân núi, bước lên cây cầu trên con rạch, thanh âm hợp ca của trẻ con cùng với đàn phong cầm xuyên qua bầu trời đêm từ xa xa truyền đến: "Một ngọn gió thổi qua con sông lớn làm hoa hai bên bờ sông rung động...
"Là đám Tiểu Cẩn và Niệm Danh." Tô Mai ngạc nhiên nhìn Triệu Khác nói: "Đã tập luyện tốt đến vậy rồi sao?"
"Ừ" Triệu Khác nắm tay cô, tăng nhanh bước chân đi về phía căn tin của khu vực canh tác: "Bọn họ tập luyện ở căn tin."
"Nghe Trâu Thu Mạn nói ngày 21 sẽ tổ chức tiệc tối." Tô Mai nó.
Triệu Khác: "Ngày mai chính là ngày 21."
"AI" Tô Mai ảo não vỗ vỗ trán nói: "Khoảng thời gian này thật là vội vàng đến choáng váng, em cho rằng còn phải vài ngày nữa mới đến." Ngoại trừ việc lật tra tư liệu, thiết kế quần áo, cô còn vẽ lịch năm, thu hoạch cải trắng, cải đỏ, còn phải học làm dưa chua với Trân Thanh, phơi cải đỏ.
"Bảo em từ chức ở nhà là muốn em nhàn rỗi một chút, thừa diệp mùa đông đến điều dưỡng thân thể cho thật tốt." Triệu Khác nắm tay cô nhét vào túi áo: "Sớm biết vậy, đã nhờ bọn Minh Trạch sang một chuyến giúp cắt cải trắng, nhổ cải đỏ."
"Chỉ một mẫu đất, em thu hoạch vài ngày là xong." Thu dọn xong đồ phơi trên đất, sau đó đưa cho Vương Hồng Chí được Triệu Khác dẫn theo chịu trách nhiệm đem về nhà.
Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến nơi, hợp ca kết thúc, phần đơn ca của Tiểu Hắc Đản vang lên: "Một con sông lớn cuộn sóng khoan... Khán quán trên thuyền bạch phàm."
Hai người rảo bước tiến vào căn tin, Tiểu Hắc Đản trên đài cao theo gậy chỉ huy trong tay Trâu Thu Mạn vung lên, cùng mọi người hợp ca lần thứ hai: "Đây là đất nước xinh đẹp mà ta được sinh ra...
Triệu Cẩn lặng lẽ nhìn Tô Mai chớp mắt vài cái, sau đó một mình hát: "Núi tốt sông tốt địa phương tốt-"
Giọng Lâm Niệm Doanh khẽ run hát: "Đường lớn đều rộng rãi ngăn nắp -"
Tiểu Hắc Đản nhìn thấy Tô Mai và Triệu Khác ở cửa ưỡn ngực hát: 'Bạn bè đến có rượu ngon -"
Tiểu Du hai mắt sáng ngời hát: "Nếu là ba mẹ tới -"
Bốn người cùng hát: "Nghênh đón chính là cây giáo súng lục -"
"Phốc -" Sĩ quan hậu cần, lão viện trưởng và chính ủy Tống ngồi dưới đài quan sát nhịn không được phun trà trong miệng ra.
"Ha ha...' Đại Bàn và Tiểu Trang trong đám người cười vỗ bàn ầm ầm.
"Ai nha cười chết tôi, ha ha... Nếu là ba mẹ tới, nghênh đón chính là cây giáo súng lục." Tiểu Trang ôm bụng cười không ngừng nói: "Nhóc và ba mẹ có bao nhiêu thù mà muốn dùng giáo súng đối phó bọn họ vậy."
"Mẹ -" Tiểu Du nhìn vê phía Tô Mai vui vẻ vẫy vẫy tay, nhảy về phía trước nói: "Mẹ tới xem con sao?” "Ngu ngốc!" Tiểu Hắc Đản túm bé lại nói: "Em hát sai rồi." Tiểu Du trừng mắt nhìn hoang mang noi: "Có sao?"